Vẫn là ánh đèn được thắp lên mỗi buổi tối, vẫn là cô và anh cùng ngồi yên lặng bên bàn ăn cơm, những đóa hoa sơn trà trên bàn lặng lẽ hé nở, khiến nụ cười luôn hiện hữu trên khuôn mặt cô.
Hôm nay lúc An Thác Hải về nhà có nhìn cô, còn vì sao lại nhìn cô thì cô có thể đoán được, cho nên, Mục Hựu Ân luôn thể hiện trạng thái tràn đầy tinh thần trước mặt anh.
Anh yêu, đã nói với anh rồi em không phải thủy tinh dễ vỡ, tối qua em đã dùng hành động thực tế để chứng minh rồi mà.
An Thác Hải nhìn Mục Hựu Ân từ trên xuống dưới, ánh mắt như có như không lướt qua chân cô, ánh mắt đó vẫn khiến cô hơi chột dạ.
Được rồi, thực ra trạng thái tinh thần của cô cũng không tệ lắm, chỉ là chân cô có chút vấn đề, giống như có thể mềm nhũn ra bất cứ lúc nào, tối qua chân cô kẹp anh chặt quá, đầu gối cô cũng đau, vì lúc cô nửa quỳ trên sàn gỗ đầu gối hơi bị cọ xước.
Khó khăn lắm Mục Hựu Ân mới đợi được đến lúc ánh mắt An Thác Hải rời khỏi chân cô, nhưng nơi đang bị anh nhìn chăm chú càng khiến cô mất tự nhiên hơn, cô vô thức kéo cổ áo sơ mi che lại chỗ xương quai xanh.
Đêm khuya, Mục Hựu Ân vừa mới chìm vào giấc ngủ lại bị bàn tay mò mẫm trước ngực mình đánh thức, mở mắt ra, An Thác Hải đang ngồi bên mép giường ánh mắt chuyên chú, theo ánh mắt của anh cô nhìn thấy đôi tay đang đặt trên hàng cúc áo ngủ của cô, cúc thứ nhất đã bị cởi ra, cúc thứ hai cũng sắp chung số phận.
“A Thác...” Mục Hựu Ân phản ứng lại thì ngay lập tức ngăn trở động tác của anh, tối hôm qua cô đã mệt lắm rồi, nếu tối này anh lại muốn cô nữa thì...
Nhớ đến trạng thái đầu gối run rẩy mỗi khi cô bước đi không lâu trước, Mục Hựu Ân đành bất chấp: “A Thác, ừm... tối nay không được, em... em sẽ mệt...”
Người đã cởi cúc áo thứ hai của cô ra dừng động tác lại, từ chỗ của cô có thể nhìn thấy gò má của anh bỗng chốc đỏ rực, vẻ mặt đó cùng với mái tóc ẩm ướt và đường nét đẹp đẽ của khuôn mặt anh, dưới ánh đèn mờ ảo và khoảng cách như vậy đủ để khiến cô mê mệt.
Mục Hựu Ân mải ngắm anh nên đã quên mất những lời tiếp theo, con tim cô đang mừng thầm, người đàn ông như này sao lại rơi vào tay cô nhỉ?
Đợi đến khi ngón tay anh khẽ kéo cổ áo cô ra, Mục Hựu Ân mới nhớ ra những lời cô định nói tiếp theo.
“A Thác... không được, em... em vẫn còn mệt.” Cô khẽ thầm thì.
An Thác Hải lại dừng lại một lần nữa, nhìn cô.
Khụ khụ... nếu anh muốn làm... cũng không phải là không được, Mục Hựu Ân lặng lẽ đung đưa chân dưới chăn, đang nghĩ xem thể lực của mình có được hay không, lại bị anh hắt cho chậu nước lạnh: “Mục Hựu Ân, em lại nghĩ nhiều rồi“.
Cái tật tự mình đa tình của Mục Hựu Ân lại phát tác rồi!
Nỗi xấu hổ khiến Mục Hựu Ân nhắm chặt mắt lại không dám nhìn An Thác Hải nữa, tên khốn này, tên đàn ông kiệm lời như vàng này vì sao không nói cho cô sớm hơn, anh cởi cúc áo của cô là muốn bôi thuốc cho cô.
Ừm, dấu vết trên xương quai xanh là do anh gây nên, vết thương ở sau lưng là do cô không cẩn thận quệt vào ván tường gỗ trên căn gác.
“Sau lưng.”
Mục Hựu Ân ngoan ngoãn lật người lại, áp mặt lên trên gối, cảm nhận thuốc bôi mát lạnh trên lưng, lúc này trái ngược với cảm giác mát lạnh khoan khoái trên lưng chính là khuôn mặt nóng bừng đang dán trên gối kia.
Tối qua, cô cũng nằm nhoài ra như vậy, để anh đi vào cô từ phía sau.
Cuối cùng, chỉ còn lại chỗ đầu gối là bị thương nặng nhất, bây giờ vẫn còn đang hơi sưng tấy, cô tựa lưng vào giường nhìn anh cúi đầu bôi thuốc cho cô, sau khi bôi thuốc xong, tay anh vẫn chưa rời khỏi đó, tay anh khẽ vuốt ve xung quanh chỗ sưng tấy, khẽ nói: “Hựu Ân, anh xin lỗi.”
Mục Hựu Ân rất thích cách An Thác Hải gọi cô, tiếng “Hựu Ân” khẽ khàng giống như làn gió nhẹ ngọt ngào, rất đẹp đẽ rất ấm áp, nhưng không biết vì sao An Thác Hải rất ít khi gọi tên cô, có lúc cả tuần cũng không gọi tiếng “Hựu Ân” nào.
Sau khi dứt lời, anh cúi đầu xuống.
Hơi ấm mà An Thác Hải thổi lên chỗ vết thương đã được bôi thuốc rất dễ chịu, khiến cô không kìm được mà nhắm mắt lại, khóe miệng khẽ nhếch lên, Mục Hựu Ân kiêu ngạo mà nghĩ, tên đầu gỗ kia của Saina nhất định không bao giờ làm chuyện này với Saina.
Dưới chiếc chăn màu táo xanh, anh và cô tay trong tay, là An Thác Hải nắm lấy tay cô trước, Mục Hựu Ân biết An Thác Hải nhất định có lời muốn nói với cô, Mục Hựu Ân còn biết anh muốn nói với cô những gì, cho nên trước khi anh còn chưa nói thì cô phải nói những lời đó trước.
“A Thác, đừng nói với em rằng về sau sẽ không làm chuyện như vậy nữa, A Thác, những lời đó em không thích nghe.”
Cô quay người lại chui vào lòng anh.
“Còn nữa, em... em thích những việc anh làm với em tối qua, rất thích.” Cô lấy hết can đảm để nói.
“Hựu Ân...”
Anh lại gọi cô là “Hựu Ân” rồi, đúng là chẳng dễ dàng gì, còn chưa đến một phút mà An Thác Hải đã gọi tên cô hai lần, chuyện này nhất định là một kỷ lục rồi.
Đưa tay bịt miệng anh lại, không cho anh nói.
“A Thác, đợi cơ thể em tốt hơn chúng mình có thể làm mấy động tác có độ khó cao, đợi cơ thể em tốt hơn em sẽ sinh con cho anh!” Dứt khoát, Mục Hựu Ân một mạch nói hết những lời mà bình thường cô cho rằng không thể nói ra được.
Trong phút chốc, bàn tay đang nắm tay cô trong chăn trở nên lạnh buốt, con tim nơi cô đang áp mặt lên lồng ngực anh giống như cũng ngừng đập.
“Thác Hải...” Cô ngẩng đầu lên muốn nhìn anh.
Anh lại ấn đầu cô vào lòng anh.
“Được!” Từ kẽ ngón tay đang che lên miệng anh của cô lọt ra một tiếng.
Sáng thứ bảy, Mục Hựu Ân tỉnh lại thì nhìn thấy một chiếc hộp nhỏ ở trên tủ đầu giường, bên trong hộp là một chuỗi vòng cổ dâu tây, dưới chiếc hộp là một tờ giấy nhắn, trên đó là nét chữ của An Thác Hải: Anh sẽ về sớm, sau khi anh về sẽ đưa em đi chơi.
Sờ vào chiếc vòng cổ dâu tây, Mục Hựu Ân vô cùng vui vẻ, trong đầu cô đã bắt đầu dự tính nên chọn quần áo như nào để kết hợp với chiếc vòng cổ mà An Thác Hải tặng cô.
Lúc ăn sáng, bà Muriqui nói với Mục Hựu Ân rằng An Thác Hải đã ra ngoài từ rất sớm, bà Muriqui còn nói với vẻ mặt say mê rằng hôm nay cậu An đẹp trai mặc vest khiến bà ấy rất bấn loạn.
Gắng gượng nuốt ngụm sữa vào, Mục Hựu Ân trực tiếp phủ chiếc khăn ăn trong tay lên mặt bà Muriqui, bà thím này có vẻ phóng khoáng quá nhỉ?
Có điều, An Thác Hải mặc vest để đi đâu? Bình thường An Thác Hải rất ít khi mặc vest.
Cùng lúc đó, Bách Nguyên Tú cuối cùng cũng đợi được người anh muốn đợi.
Lúc này, túi văn kiện mà Bách Nguyên Tú đang cầm trong tay kia là kết quả giám định của bốn vị chuyên gia phân biệt nét chữ, anh vẫn luôn nhớ rõ, đây là cơ hội cuối cùng của anh.
Bách Nguyên Tú không dám mở túi văn kiện ra, anh đang cố gắng quan sát vẻ mặt của Joe, muốn tìm ra chút manh mối trên gương mặt anh ta, như kiểu đoán được tâm tư của anh nên Joe không có biểu cảm gì, giống như một pho tượng bằng đá cẩm thạch vậy.
Hít một hơi thật sâu, cuối cùng, ngón tay run rẩy chạm vào sáp niêm phong trên mặt túi văn kiện, sáp niêm phong trên túi văn kiện đại diện cho uy tín không thể nghi ngờ.
Mấy lần anh trượt tay không thể mở được, người đứng chờ ở bên cạnh lên tiếng: “Bảy mươi sáu phần trăm.”
Đầu óc Bách Nguyên Tú nổ “Bùm” một tiếng, anh có chút không hiểu.
Joe giành lấy túi văn kiện trong tay anh, mở túi lấy văn kiện ra: “Đây là nguyên nhân vì sao tôi phải đích thân đi một chuyến.”
Nghe thấy lời này, trái tim Bách Nguyên Tú bắt đầu loạn nhịp, dường như anh đã nhìn thấy một tia hy vọng le lói, nhưng lời tiếp theo lại dập tắt tia hy vọng của anh.
“Bọn họ nói với tôi bảy mươi sáu phần trăm kết quả giám định tổng hợp theo một ý nghĩa nào đó đại diện cho sự phủ định.”
Bách Nguyên Tú chậm chạp ngồi xuống sô pha, muốn lấy bao thuốc đặt ở một bên, một bàn tay khác lấy bao thuốc đi.
Cầm lấy bao thuốc, bày văn kiện lên bàn, ngón tay Joe gõ gõ trên bản văn kiện, nói với người đang thẫn thờ ở trước mặt: “Nguyên Tú, những lời sau đây cậu nghe rõ cho tôi.”
“Nhưng tỉ lệ bảy mươi sáu phần trăm này một khi có liên quan đến thương tích thì xác suất không thể phỏng đoán của nó sẽ lớn hơn.”
“Có ý gì?” Bách Nguyên Tú hỏi, bây giờ tâm trí anh rất rối bời, thần kinh căng thẳng của anh cần được xoa dịu, lần này Joe không ngăn anh lấy thuốc.
“Tài liệu tôi điều tra về Mục Hựu Ân lúc trước có nói cổ tay Mục Hựu Ân từng bị thương, mấy vị chuyên gia phân biệt nét chữ nói với tôi cổ tay bị thương sẽ ảnh hưởng đến tư thế cầm bút và lực đạo của một người.”
Bách Nguyên Tú rít mạnh một hơi thuốc, dí tàn thuốc vào trong cái gạt tàn rồi lại bày hai bản văn kiện ra, ánh mắt dừng trên hai kiểu chữ “Triệu Hương Nông” nhìn qua có vẻ rất giống nhau trên tờ giấy trắng.
Joe chỉ tay vào ba chữ trên bản văn kiện phía bên trái: “Đây là chữ do Triệu Hương Nông viết, vị chuyên gia kia nói kiểu chữ của Mục Hựu Ân thì nét bắt đầu viết hơi ấn, nếu đặt giả thiết hai chữ ký này là do một người viết thì chúng ta có thể tưởng tượng rằng chữ ký đầu tiên được viết khi cổ tay chưa bị thương, còn chữ ký còn lại được viết trong tình huống người viết bị thương ở cổ tay, cổ tay bị thương sẽ ảnh hưởng đến lực đạo hạ bút của người đó, cô ta cần cố gắng tập trung sức lực hơn, đây cũng chính là vì sao chữ ký này nét bắt đầu của mỗi chữ đều đậm hơn một chút.”
Đúng, đúng, hôm đó anh còn cố ý mang bút máy đến để Mục Hựu Ân ký tên, có lẽ có thể hiểu là... lòng bàn tay Bách Nguyên Tú đầy mồ hôi.
“Joe, có lẽ...” Còn chưa đợi Bách Nguyên Tú nói hết, điện thoại trong phòng bỗng nhiên vang lên.
Cuộc điện thoại đó đến từ quầy lễ tân của khách sạn.
Đầu dây bên kia nói: “Ngài Bách, có một vị tên là An Thác Hải đưa ra yêu cầu được gặp ngài, anh ta hy vọng có thể gặp ngài ngay lập tức.”