Thu văn kiện lại, Bách Nguyên Tú ngồi trên chiếc sô pha đơn chờ đợi vị khách muốn gặp mình đến, Joe nấp ở ngoài ban công phía sau ghế sô pha của anh, tên kia bỗng dưng nổi hứng muốn quan sát khách của anh.
Chuyện vừa xảy ra trong căn phòng này cách đây mười mấy phút khiến hoóc môn trong cơ thể anh đang vô cùng sục sôi, cái giác quan thứ sáu tiềm ẩn đó đang tiến hành theo sự phát triển mà anh mong muốn, lúc này, sự xuất hiện của An Thác Hải khiến tinh thần của Bách Nguyên Tú rơi vào trạng thái hưng phấn, một mình anh đã đi trong sa mạc quá lâu rồi.
Trên đời này làm gì có hai người giống hệt nhau, làm sao anh có thể nhận nhầm Triệu Hương Nông.
Ánh nắng yếu ớt hắt về phía cửa phòng, cửa phòng có dựng một bức bình phòng ngăn cách, lát nữa vị khách của anh sẽ đi dọc theo tấm bình phong đó đến trước mặt anh.
Cửa phòng khách sạn được mở ra, có tiếng người đàn ông khẽ nói cảm ơn nhân viên mở cửa phòng, tiếng cửa phòng được đóng lại sau đó có tiếng bước chân nhẹ nhàng đi về phía anh, rõ ràng trầm ổn.
Đi qua tấm bình phong, An Thác Hải liền nhìn thấy người đàn ông tên là Bách Nguyên Tú, ấn tượng đầu tiên về người đàn ông là: Người đàn ông này chính là người đến Địa Trung Hải uống cà phê mà Mục Hựu Ân hay nhắc đến, cuộc sống đầy đủ khiến bọn họ sống buông thả tùy hứng, đương nhiên, đây là chỉ mặt vật chất.
“Anh Bách, chào anh!” Anh dừng lại trước mặt anh ta, mỉm cười vươn tay ra.
Sau khi lịch sự bắt tay anh, người đàn ông nhìn anh, có lẽ, nên nói là đang quan sát anh.
Vài phút sau người đàn ông tên là Bách Nguyên Tú hỏi An Thác Hải, mục đích của anh đến đây gặp anh ta.
Dưới ánh mắt bức người của người đàn ông kia An Thác Hải thò tay vào trong túi áo vest, bên trong đó có hai thứ mà hôm nay anh nhất định phải đưa cho Bách Nguyên Tú, nhưng bộ vest mặc trên người khiến anh vô cùng mất tự nhiên, anh rất ít khi mặc áo vest.
Động tác của tên An Thác Hải kia có chút vụng về, sau mấy phút tiếp xúc ấn tượng mà An Thác Hải dành cho anh giống như cảm giác lúc anh nhìn ảnh anh ta, trông có vẻ là người thật thà.
“Anh Bách, đây là thứ anh làm rơi lúc anh tìm vợ tôi hôm đó.” An Thác Hải móc tấm danh thiếp từ trong túi áo ra đưa đến trước mặt Bách Nguyên Tú.
Ánh mắt Bách Nguyên Tú rơi trên tấm danh thiếp trên bàn: “Anh là vì cái này mà có lòng đến đây?”
“Nghe nói anh Bách đã coi vợ tôi thành một người khác?” An Thác Hải hỏi lại Bách Nguyên Tú.
Bách Nguyên Tú khoanh tay yên lặng nhìn người đàn ông ngồi trước mặt anh, trong đầu anh lúc này đang tưởng tượng một cách nhanh chóng các khả năng xảy ra trên người An Thác Hải và Mục Hựu Ân.
“Hôm nay tôi đến đây là muốn nói với anh Bách một câu.” Giọng điệu của anh thành khẩn: “Mời anh rời khỏi nơi này.”
“Lí do?” Bách Nguyên Tú lạnh lùng nói, vẻ mặt và lời nói của An Thác Hải khiến anh vô cùng bất ngờ.
“Anh Bách, tôi cũng từng nhận nhầm người khác thành vợ tôi giống như anh, hôm đó, vợ tôi và người kia mặc quần áo giống nhau, kiểu tóc cũng tương tự, tôi đi phía sau cô ấy dựa theo kế hoạch mà vỗ vai cô ấy từ phía sau, cô ấy vừa quay đầu lại tôi liền gọi Hựu Ân, sau khi người phụ nữ đó nhìn tôi thì nói anh nhận nhầm người rồi, người phụ nữ vừa lên tiếng tôi liền biết mình đã nhận nhầm người, giọng cô ấy không giống vợ tôi, khi ấy, tôi cảm thấy vô cùng kỳ diệu, tôi và Mục Hựu Ân cùng nhau lớn lên, thế mà tôi lại nhận nhầm cô ấy.”
“An Thác Hải, anh nói mấy chuyện kia rốt cuộc là muốn biểu đạt cái gì?” Bách Nguyên Tú bỗng nhiên cảm thấy bực bội.
“Những lời vừa rồi tôi muốn nói với anh Bách là, trên đời này đúng là có hai người giống hệt nhau.” An Thác Hải lạnh nhạt nói.
Gã đàn ông này dường như vừa vào đã bắt đầu nói một đống lời thừa thãi, Bách Nguyên Tú cầm điện thoại lên muốn hạ lệnh tiễn khách với An Thác Hải.
“Anh Bách, tôi nghĩ anh vẫn cần phải xem một thứ.” An Thác Hải lại thò tay vào trong túi áo một lần nữa, lần này anh rút ra một tấm ảnh.
Ngón tay cầm điền thoại cứng đờ, ánh mắt đờ đẫn nhìn bức ảnh kia.
Trong bức ảnh là biển người đông đúc, cô gái mặc chiếc váy liền tay màu hoa Tử la lan đứng trên quảng trường nhìn về một phía nào đó mỉm cười, nụ cười ngọt ngào, bên trái cô là tác phẩm điêu khắc Cổng Mây mang tính biểu tượng của công viên Thiên Niên Kỷ.
Triệu Hương Nông rất thích công viên Thiên Niên Kỷ, cô thích nhìn hình dáng giống một giọt nước màu bạc dưới ánh mặt trời của Cổng Mây.
Bách Nguyên Tú nhìn chằm chằm cô gái có nụ cười ngọt ngào trong tấm ảnh, ngón tay run run chạm vào nụ cười ấy, nó cách mình gần quá, anh quá nhớ cô rồi.
“Anh Bách, cô ấy không phải Triệu Hương Nông, cô ấy tên là Mục Hựu Ân, tấm hình này được chụp vào kỳ nghỉ trăng mật của tôi và cô ấy, lúc đó chúng tôi vừa kết hôn, Chicago là nơi chúng tôi hưởng tuần trăng mật, tấm hình này được chụp trước khi tôi nhận nhầm người khác thành Mục Hựu Ân.” Nói đến đây, An Thác Hải dừng lại một lát: “Có lẽ, anh Bách có thể nhìn kỹ một chút.”
Bách Nguyên Tú có chút choáng váng, anh rất muốn nhìn cho kỹ, nhưng càng cẩn thận nhìn lòng anh càng rối bời, đây là một tấm ảnh du lịch rất đỗi bình thường, nhưng...
Nhưng Triệu Hương Nông chưa bao giờ mặc đồ tùy tiện và chụp hình giống như này, Triệu Hương Nông có một nhiếp ảnh gia riêng, nhiếp ảnh gia của cô có thể chụp cô thành dáng vẻ mọi người muốn nhìn thấy một cách dễ dàng, giản dị gần gũi lúc tham gia những hoạt động công ích, đứng đắn trang nhã khi tham dự những buổi tiệc quan trọng.
Ánh mắt Bách Nguyên Tú di chuyển trên tấm hình, sau đó vô thức mà dừng ở một nơi nào đó, rồi có một thứ gì đó ầm ầm đổ sụp theo dòng thời gian.
Giữa trưa, ánh mặt trời chiếu thẳng xuống Cổng Mây biến nó trở thành một giọt nước bạc, nơi khuất nắng trở thành một bóng râm, có một bóng hình đang đứng trong bóng râm kia, đó là người phụ nữ mặc váy màu hoa Tử la lan, cô nghiêng mặt sang một bên, dù khuôn mặt đó chỉ là một điểm nhỏ xíu, anh vẫn có thể vừa nhìn là nhận ra cô ngay, Bách Nguyên Tú ngẩn ngơ nhìn bóng dáng đứng trong bóng râm đó, một tiếng thở dài vang lên.
“Rất kỳ diệu đúng không, hai người giống hệt nhau cùng xuất hiện ở một địa điểm, sau đó cùng lúc lọt vào khung hình tấm ảnh.” Ngón tay An Thác Hải chậm rãi chỉ vào chiếc túi xách trong tay cô gái đứng trong bóng râm: “Vì cái này tôi mới chú ý đến cô ấy, lúc tôi nhận nhầm cô ấy chiếc túi trong tay cô ấy rất đẹp, một chiếc túi màu hồng xinh xắn, lúc ấy tôi đang nghĩ tôi cũng mua cho Hựu Ân một cái, sau đó tôi biết giá của chiếc túi đó đắt gấp mười mấy lần chi phí hưởng tuần trăng mật của chúng tôi, tôi nghĩ phải một khoảng thời gian nữa tôi mới có khả năng mua nó cho Hựu Ân, vài tháng sau, tôi nhìn tấm hình mới phát hiện hóa ra cô gái giống hệt Hựu Ân đã bị chúng tôi chụp vào tấm hình, từ Chicago mang về Thổ Nhĩ Kỳ.”
Bách Nguyên Tú ngẩn người.
“Những chuyện này vợ tôi không hề biết, tôi không nói cho cô ấy, anh Bách, anh đã từng nghe một truyền thuyết xa xưa như này chưa? Truyền thuyết đó đến từ Ai Cập cổ đại, kể rằng vị Pharaon đầu tiên của Ai Cập cổ rất thích một khối ngọc thạch, thích đến nỗi ông ta không chịu được chuyện ngoài ông ta còn có người khác sở hữu nó, trước lúc chết Pharaon chia khối ngọc thạch đó thành hai nửa, ông ta tưới máu tươi của mình lên khối ngọc thạch rồi ném một nửa về hướng Đông một nửa về hướng Tây, sau đó, điển cố này đã biến thành một lời nguyền.”
“Trên đời này tồn tại một người giống hệt bạn, hai người không có bất cứ quan hệ máu mủ nào, nếu đời này hai ngươi không gặp nhau thì sẽ bình yên vô sự, nhưng một khi đã gặp nhau thì tai họa sẽ tới, tôi nghĩ...”
Có tiếng đồ vật đập xuống sàn nhà, Bách Nguyên Tú bỗng nhiên đứng bật dậy khỏi sô pha và câu “Câm miệng” với giọng điệu bất ổn gần như được thốt ra cùng một lúc.
Câu “Câm miệng” mang theo sự uy hiếp khiến người đàn ông thật thà kia quả nhiên không thể thốt ra lời nào nữa.
Bách Nguyên Tú cảm thấy mình nhất định là điên rồi, điên nên mới để cho gã đàn ông này ngồi trước mặt anh lải nhải những lời nhảm nhí, cái gì? Truyền thuyết Ai Cập cổ? Cái gã An Thác Hải này có bệnh chắc? Rốt cuộc hắn muốn biểu đạt cái gì?
“Mẹ kiếp mày nói nhiều lời nhảm nhí như vậy rốt cuộc muốn biểu đạt cái gì?” Bách Nguyên Tú túm chặt lấy cổ áo An Thác Hải, lôi anh khỏi sô pha: “Có điều dù mày muốn biểu đạt cái gì, tao cũng không có hứng thú nghe tiếp, mày biết điều thì tốt nhất hãy rời khỏi đây ngay lập tức, bảo vệ của khách sạn đang trên đường đến đây rồi đấy.”
“Anh Bách, tôi hiểu anh, tôi biết nếu tôi là anh tôi cũng sẽ giống bộ dạng của anh lúc này.” An Thác Hải vẫn nói không ngừng.
Đúng là một thằng lắm mồm, nhưng Bách Nguyên Tú lại bị tên đàn ông lắm mồm này chọc tức không thể thốt ra lời nào.
“Giữa Mục Hựu Ân và Triệu Hương Nông thì Thượng đế đã lựa chọn Triệu Hương Nông, cho nên, tôi cảm thấy hôm nay tôi có nghĩa vụ đến đây, tôi mong sự xuất hiện của tôi có thể giúp được anh.”
“Dựa vào cái gì lại là Triệu Hương Nông mà không phải Mục Hựu Ân, dựa vào cái gì?” Bách Nguyên Tú nghe thấy mình gầm lên.
Cùng lúc lời này được bật ra khỏi miệng anh, chân anh mềm nhũn, lùi về phía sau, sau đó, ngây ngẩn, Bách Nguyên Tú không dám tin câu nói vừa rồi được thốt ra từ miệng anh.
“Cố gắng sống cho tốt, sống thật tốt mới là sự an ủi tốt nhất với người đã khuất.” An Thác Hải nói.
Tất cả mọi sức lực đều tập trung ở nắm đấm của Bách Nguyên Tú, anh vung tay ra, nắm đấm đầy sức mạnh đó đập vào mặt An Thác Hải, sau đó là những nắm đấm rơi xuống như mưa.
“Tên là An Thác Hải đúng không? Rốt cuộc mày từ đâu chui ra, mày dựa vào cái gì mà cầm một bức ảnh giả đó đến lải nhải trước mặt chúng tao, mày có ý đồ gì...” Bách Nguyên Tú vừa vung nắm đấm vừa không ngừng lặp lại những lời vừa rồi.
Một người từ bên ngoài ban công lao vào ngăn nắm đấm của Bách Nguyên Tú lại.
Bảo vệ của khách sạn đi vào dẫn An Thác Hải bị đánh cho bầm giập mặt mũi đi khỏi đó.
Căn phòng biến thành một đống bừa bộn, Bách Nguyên Tú ngồi bệt xuống đất, tấm hình mà An Thác Hải mang đến rơi xuống đất, Joe cúi xuống nhặt tấm hình lên.
Đó là một tấm hình du lịch có vẻ rất bình thường, nụ cười rực rỡ của cô gái trong tấm hình dường như đang nói cho tất cả mọi người trên thế giới biết, người cô yêu lúc này đang đứng trước mặt chụp hình cho cô, sau lưng cô gái có một cô gái khác ăn mặc giống hệt cô cũng lọt vào khung hình bức ảnh.
Hóa ra trên đời này đúng là có hai người giống hệt nhau.
Cúi đầu xuống, nhìn Bách Nguyên Tú ánh mắt thẫn thờ vẫn ngồi trên đất như cũ, tên điên này, dám nói tấm hình này là giả, Joe cảm thấy mấy ngày này mình nhất định lú lẫn rồi, thế mà đi tin vào cái gọi là giác quan thứ sáu mà Bách Nguyên Tú nói.
“Nguyên Tú, tôi nghĩ, trong lòng cậu cũng biết rằng Triệu Hương Nông đã không còn trên cõi đời này nữa rồi, chỉ là, trái tim cậu không chịu chấp nhận mà thôi.”
Câu nói kia của Bách Nguyên Tú, anh ta nghe rất rõ “Dựa vào cái gì lại là Triệu Hương Nông mà không phải Mục Hựu Ân, dựa vào cái gì?”
Bóng dáng của người phía đối diện đang lắc lư trước mặt anh, bản văn kiện nằm rải rác ở trên mặt đất được thu lại, gọi điện đặt vé máy bay, thu dọn hành lý, cuối cùng, bóng ngươi đó đến trước mặt và nói với anh.
“Nguyên Tú, ngày mai chúng ta cùng quay về.”
Bách Nguyên Tú tự động bỏ ngoài tai câu nói kia.
“Nếu như cậu tiếp tục tình trạng này, tôi thấy cần phải đề nghị bác Bách cho cậu tiếp nhận điều trị tâm lý.”
Bách Nguyên Tú cười nhạt, mấy tên Mỹ luôn thích cái trò này, anh không cần để ý hắn, thế là Bách Nguyên Tú bắt đầu ngao du theo ý muốn của mình, đến với quảng trường màu trắng ở Istanbul, người phụ nữ kia đang nheo mắt nhìn anh, cô nói với anh mấy lời, những lời đó rất rõ ràng, khiến Bách Nguyên Tú lập tức được tiếp thêm sức mạnh, nguồn sức mạnh đó xúi giục anh lao đến trước mặt Joe.
Sau đó Joe nghe thấy Bách Nguyên Tú nói ra một vấn đề rất hoang đường: “Joe, vừa rồi cậu đã nhìn thấy rồi, mặt mũi của An Thác Hải vừa rồi cậu nhìn rõ rồi chứ?”
Gật đầu, anh ta nấp ở ngoài ban công, từ góc độ của anh ta có thể nhìn rõ vị khách đó.
“Cậu cảm thấy tôi đẹp trai hay hắn đẹp trai?” Bách Nguyên Tú bỗng nhiên dựa vào vai anh ta.
Shit!
“Joe, hôm đó, người phụ nữ kia nói chồng cô ấy đẹp trai hơn tôi, tướng mạo của An Thác Hải chỉ ở mức ra đường có thể vơ một đống! Tướng mạo của tôi có thể bỏ xa hắn mấy con phố, nhưng người phụ nữ kia lại nói chồng cô ấy đẹp trai hơn tôi!!”