Tống Ngọc Trạch bế Triệu Hương Nông vào phòng tắm, cô cúi đầu nhận lấy bàn chải mà Tống Ngọc Trạch đưa. Khi ánh mắt cô vô tình rơi trên kệ lavabo kia thì cô lập tức né tránh. Chuyện tối qua vẫn còn rõ mồn một, người phụ nữ vừa khóc vừa kêu la, người đàn ông chỉ trầm mặc chặn lại những tiếng kêu la của cô bằng những cú đưa đẩy và nụ hôn.
“Tống Ngọc Trạch, em cảnh cáo anh một lần nữa, về sau...” Những lời phía sau càng lúc càng nhỏ, giống như tiếng muỗi kêu: “Về sau không được đối xử thô bạo với em như vậy nữa.”
Triệu Hương Nông cũng không biết Tống Ngọc Trạch có nghe thấy không, anh bóp kem đánh răng lên bàn chải rồi đưa cho cô, sau đó rời khỏi phòng tắm.
Nhìn bóng lưng của Tống Ngọc Trạch, Triệu Hương Nông bỗng cảm thấy hình như Tống Ngọc Trạch lại trở nên khác thường, cụ thể khác ở đâu cô cũng không thể nói rõ. Vấn đề này kéo dài đến lúc cô ngồi trên tấm thảm ăn đồ Tống Ngọc Trạch mua, cô vẫn không thể nghĩ thông. Ánh mắt vô tình lướt đến góc tường, nhìn thấy đồ đạc ở đó, Triệu Hương Nông đập bộp chiếc cốc xuống bàn: “Tống Ngọc Trạch anh đúng là thằng khốn!”
Hai chiếc túi du lịch vẫn nằm yên ở đó như lúc trước cô nhìn thấy, nhìn kiểu gì cũng thấy chủ nhân của nó có thể rời đi bất cứ lúc nào.
“Tống Ngọc Trạch, có phải anh vẫn có ý định rời khỏi Chicago không?” Giọng Triệu Hương Nông run run.
Tống Ngọc Trạch im lặng, ánh mắt anh cũng rơi trên chiếc túi du lịch ở góc tường.
Gật đầu, Triệu Hương Nông đứng dậy. Cô cảm thấy bản thân rất ngu xuẩn, đào hôn, gõ cửa nhà Tống Ngọc Trạch, thậm chí không một mảnh vải che thân trước mặt Tống Ngọc Trạch đều là những hành vi đơn phương của mình cô. Từ đầu đến cuối Tống Ngọc Trạch chưa từng bày tỏ điều gì. Triệu Hương Nông không thể để mình trở thành một Clara thứ hai.
Cô đứng dậy một cách khó khăn, Triệu Hương Nông nghĩ cô nên mặc lại bộ nữ tu của mình, sau đó rời khỏi nơi này. Đợi đến khi cô muốn rời đi thì Tống Ngọc Trạch lại chặn trước cửa.
“Cút ra!” Cô cúi đầu, hung dữ quát anh.
Tống Ngọc Trạch không mảy may nhúc nhích.
Cô nhấc chân lên đạp anh.
Hành động vừa rồi lại một lần nữa khiến cô phải nhăn nhó mặt mũi.
Một giây sau, cô bị kéo vào lòng anh.
Giọng nói dịu dàng vang lên trên đỉnh đầu cô: “Được rồi, được rồi. Anh không đi nữa, chỉ cần em muốn anh ở lại thì anh sẽ ở lại, nhé?”
Triệu Hương Nông lặng lẽ rơi lệ khi nghe thấy giọng nói dịu dàng ấy. Không biết vì sao cô lại thích khóc lóc, thích giận hờn, thích nhõng nhẽo trước mặt Tống Ngọc Trạch. Dường như cô sắp trở thành một Clara khác rồi.
“Tống Ngọc Trạch, lúc em tỉnh lại không thấy anh.” Giọng nói cô lại trở nên ấm ức.
“Ừm, còn gì nữa?”
“Trong phòng không bật điện, em ghét căn phòng tối tăm, ghét vô cùng.”
“Anh biết rồi, anh cam đoan sau này sẽ không như vậy nữa.”
“Tống Ngọc Trạch, đừng để em trở thành một Clara khác.”
“Được! Còn gì nữa không nhỉ?”
“Còn nữa...” Triệu Hương Nông nhấn mạnh: “Còn nữa, anh không được làm như lúc trong phòng tắm nữa... như vậy... như vậy rất đau, đau như kiểu sắp rách đến nơi ấy.”
Trên đầu vang lên tiếng cười khẽ, Triệu Hương Nông mới nhận ra mình lại nói những lời ngu xuẩn, ngu đến mức có thể tìm một cái lỗ để chui xuống rồi.
Bộ y phục nữ tu rơi xuống đất lần thứ N. Triệu Hương Nông mặc quần áo của Tống Ngọc Trạch nằm trên giường. Cô nằm ở phía bên trong gần bức tường, bên cạnh cô là vị trí thuộc về Tống Ngọc Trạch.
Đèn vẫn sáng, rèm cửa được kéo ra hết cỡ, Tống Ngọc Trạch ngồi trước máy tính, quay lưng về phía cô.
Một lúc sau.
“Tống Ngọc Trạch, anh đang làm gì vậy?” Cô hỏi anh.
“Tìm việc.” Anh đáp, không hề quay đầu lại.
Muốn ở lại Chicago nên đương nhiên phải tìm việc rồi, Triệu Hương Nông mỉm cười.
Một lúc sau.
“Tống Ngọc Trạch, anh tìm được việc chưa?”
“Ừm!”
“Tìm được việc rồi, sao anh vẫn...” Vẫn chưa đi ngủ đi? Những lời tiếp theo cô không nói ra.
“Anh đang tìm công việc thứ hai.”
Một lúc sau.
“Tống Ngọc Trạch, đã muộn lắm rồi.” Cô lại nổi cơn tam bành. Thực ra cô muốn nói với anh rằng đã muộn lắm rồi, nên lên giường đi ngủ thôi.
Anh không đáp lời cô, thế là cô lại nhắc anh một lần nữa,
Cuối cùng, Tống Ngọc Trạch tắt máy tính, chậm chạp đến trước mặt cô, đứng trước giường. Anh liếc cô một cái rồi nằm kề bên cô, thấp giọng nói một câu: “Anh biết là đã muộn rồi.”
“Vậy sao anh còn...” Cô lẩm bẩm.
“Chẳng phải em nói vẫn còn đau sao?” Anh khẽ nói: “Lỡ như không cẩn thận...”
“Biết rồi, biết rồi!!!” Cô hoảng hốt lên tiếng, cô vội vàng chui vào trong chăn, giọng nói lầm rầm phát ra từ trong chăn.
Ý của Tống Ngọc Trạch rất rõ ràng: Em yêu à, như vậy rất dễ xảy ra chuyện ấy đấy.
Trong lúc cô đang mơ màng ngủ thì chăn được vén lên. Dù đang chìm trong giấc mơ cô vẫn nhớ nhưng độ ấm kia. Cô vui vẻ sà vào vòng tay anh, vội vã áp mặt lên ngực anh. Khi ngửi được mùi thuốc lá trên người anh, cô nhíu mày, mơ màng lẩm bẩm: Tống Ngọc Trạch, sau này anh ít hút thuốc thôi.
Anh không trả lời cô.
“Nghe thấy chưa, Tống Ngọc Trạch?”
Triệu Hương Nông không biết Tống Ngọc Trạch có đồng ý với cô hay không. Chỉ là khi một đêm nữa lại trôi qua, cô vẫn ngửi thấy mùi thuốc lá trên người anh.
Cái giá phải trả cho một đêm phóng túng là cô phải nằm trên giường của Tống Ngọc Trạch hai ngày, hết ngủ lại ăn. Điều khiến Triệu Hương Nông vui vẻ là trừ lần đầu tiên cô tỉnh dậy không thấy Tống Ngọc Trạch, những lần khác khi tỉnh dậy cô đều có thể nhìn thấy anh ngay lập tức.
Thứ hai, cũng chính là ngày thứ ba cô đào hôn. Triệu Hương Nông dậy từ rất sớm, cô ngẫm nghĩ một chốc rồi cẩn thận trèo qua người Tống Ngọc Trạch xuống giường. Cô tìm thấy tờ báo bị cô vo viên ở trong thùng rác ngoài cửa. Quả nhiên, đúng như cô đoán tin tức chính của tờ báo đều có liên quan đến cuộc đào hôn của cô.
“Ba ơi, con xin lỗi, con không thể lấy Bách Nguyên Tú. Ba à, con cầu xin ba, hãy cho con thời gian một tuần.” Đây là đoạn ghi âm mà Triệu Hương Nông nhờ bạn bè gửi cho Triệu Diên Đình. Trong đoạn ghi âm, cô vừa khóc vừa nói. Cô biết, ba cô sẽ cho cô thời gian một tuần.
Từ khi hiểu chuyện đến giờ, Triệu Hương Nông chưa từng khóc lóc trước mặt Triệu Diên Đình. Khả Nhi là người phụ nữ sướt mướt nên Triệu Hương Nông không thể để bản thân trở thành người hay khóc lóc giống Khả Nhi.
Tờ báo nhăn nhúm được vuốt phẳng lại, dần dần hiện ra khuôn mặt của Bách Nguyên Tú. Anh đứng trong vòng vây của đám ký giả, trên người vẫn mặc bộ vest chú rể, sắc mặt trắng bệch, mái tóc vốn gọn gàng bị ống kính đám ký giả làm rối tung. Triệu Hương Nông duỗi tay ra, từ từ chạm vào khuôn mặt Bách Nguyên Tú trên mặt báo nhăn nhúm.
Sau đó, Triệu Hương Nông giữ nguyên tư thế đó ngẩn người nhìn mặt trời dần ló rạng. Đến khi chân đã mỏi, cơ thể thấy lạnh lẽo cô mới quay đầu lại. Vừa quay đầu cô liền nhìn thấy Tống Ngọc Trạch đang đứng sau lưng cô. Anh khoanh tay đứng dựa vào khung cửa, từ trên cao nhìn xuống cô.
Triệu Hương Nông lập tức giấu tờ báo ra sau lưng theo phản xạ, nói lắp bắp: “Tống... Tống Ngọc Trạch, anh dậy rồi à, anh đứng ở đấy... bao lâu rồi?”
“Nhớ anh ta rồi à?” Tống Ngọc Trạch hỏi ngược lại cô, giọng nói hờ hững.
“Ai?” Triệu Hương Nông có chút chột dạ.
Ánh mắt Tống Ngọc Trạch dừng trên người cô, giống như muốn xuyên qua người cô để nhìn thấy bàn tay đang giấu sau lưng của cô. Trong ánh mắt ấy, cô chỉ biết cúi gằm mặt.
Gần như lúc cô cúi đầu thì Tống Ngọc Trạch bước lên phía trước, dễ dàng lấy đi tờ báo trên tay cô. Anh nhanh chóng vứt tờ báo vào túi rác, cầm túi rác đi xuống cầu thang. Chiếc cầu thang lung lay trước gió tựa như có thể sập bất cứ lúc nào dưới những bước chân nặng nề của anh.
Tống Ngọc Trạch ném túi rác vào xe rác, nhìn thấy xe rác đi khỏi khu nhà anh mới quay đầu lại. Cầu thang lại vang lên từng tiếng “Rầm rầm” sau mỗi bước chân nặng nề của anh.
Khi Tống Ngọc Trạch đi lướt qua người Triệu Hương Nông, cô vẫn đứng ngẩn ngơ ở chỗ cũ. Chuyện xảy ra trong mấy phút vừa rồi khiến cô lại cảm nhận được sự khác thường của Tống Ngọc Trạch. Cô có một cảm giác, Tống Ngọc Trạch của lúc này tuyệt đối không phải là người kể cho cô nghe công thức một cộng một kia bằng giọng nói êm tai.
Tống Ngọc Trạch của buổi sáng nay khiến lòng Triệu Hương Nông hoảng hốt. Trong lúc lòng cô đang rối như tơ vò thì cánh cửa kia bỗng nhiên đóng sập lại, phát ra âm thanh chói tai.
Nhìn cánh cửa đóng chặt kia, Triệu Hương Nông mơ hồ nghĩ cô bị Tống Ngọc Trạch nhốt ở ngoài cửa rồi sao?
Đột nhiên cánh cửa được mở ra, một bàn tay với những ngón tay thon dài bỗng nắm lấy cổ tay cô rồi lôi phắt cô vào bên trong.
Còn chưa kịp hoàn hồn thì cánh cửa đã đóng sập lại, cơ thể bị đè vào ván cửa. Cô định lên tiếng mắng Tống Ngọc Trạch lên cơn thần kinh gì vậy thì miệng bị chặn lại.
Chỉ thoáng chốc, người cô mềm nhũn trong nụ hôn của anh, dán chặt vào người anh mặc anh muốn làm gì thì làm. Anh luồn tay vào áo cô lần lượt vần vò hai khối mềm mại. Khi ngón cái dày vò nụ hoa trước ngực cô, cơ thể cô càng quấn chặt lấy người anh để chống lại cơn bải hoải.
Anh xòe tay rồi bất ngờ bóp chặt lại, cơn đau truyền đến từ trước ngực khiến Triệu Hương Nông kêu lên.
Sau đó anh buông cô ra.
Trong hơi thở hổn hển, Triệu Hương Nông mãi mới nói ra câu hỏi vừa rồi, nhưng lúc này giọng nói cô mềm nhũn giống như đang làm nũng vậy.
Lời của cô không thu được bất cứ hiệu quả nào, còn khiến Tống Ngọc Trạch nhếch miệng cười. Anh vuốt lại mái tóc của cô, cúi đầu nhìn ống quần vừa tụt xuống của cô.
“Triệu Hương Nông, em không thể mặc quần áo của anh mãi được nhỉ?”
Ngày thứ ba sống ở nhà Tống Ngọc Trạch, Triệu Hương Nông cùng Tống Ngọc Trạch đi đến khu bách hóa bình dân. Ở đây cô đã tiêu sạch số tiền cuối cùng trong tài khoản của Tống Ngọc Trạch. Hai người mua một đống đồ đôi với nhau, cốc đôi, dép đôi, áo ngủ đôi và cả chiếc gối giống hệt nhau.
Đến khi về nhà trời đã tờ mờ tối. Ánh đèn thắp lên, Tống Ngọc Trạch đang nấu cơm, cô đang bày biện đồ đạc mới mua về, mỗi món đồ đều được cô bày biện bằng cả trái tim.
Cuối cùng là đến gối, nhìn hai chiếc gối nằm kề nhau trên giường, Triệu Hương Nông thoáng đỏ mặt.
Ăn cơm xong Triệu Hương Nông vào phòng tắm thay sang bộ đồ ngủ mua hôm nay. Bộ đồ ngủ trên người cô chỉ có mười lăm đô mà thôi. Giữa kiểu đáng yêu và kiểu gợi cảm cô đã chọn cái thứ hai. Hôm nay lúc ở cửa hàng Triệu Hương Nông hỏi Tống Ngọc Trạch nên chọn kiểu nào, Tống Ngọc Trạch chỉ tay về phía kiểu đáng yêu nhưng ánh mắt lại lơ đãng liếc sang kiểu gợi cảm.
Sùy! Đàn ông!
Trước khi ra khỏi phòng tắm, Triệu Hương Nông không nhịn được mà quay lại soi gương một lượt nữa, cô đỏ mặt kéo cổ áo xuống thấp một chút.
Thời gian một tuần lễ đã trôi qua ba ngày, không lâu nữa sẽ là ngày thứ tư rồi. Triệu Hương Nông biết sau bảy ngày này cô nhất định phải đánh một trận chiến. Cô phải dùng cách của mình khiến ba mẹ chấp nhận Tống Ngọc Trạch, dù không làm người thừa kế nhà họ Triệu cũng không sao, chỉ cần có Tống Ngọc Trạch là được.
Triệu Hương Nông mở cửa phòng tắm ra.