Đóa Hoa Tội Lỗi

Chương 47: Chương 47: Những ngày chung sống (04)




Gần 9 giờ tối, Triệu Hương Nông mở cửa phòng tắm ra, Tống Ngọc Trạch đang sắp xếp đồ đạc trên giá sách. Cô bước đến ôm lấy anh rồi áp mặt lên lưng anh, nói: “Tống Ngọc Trạch.”

Người bị ôm thoáng khựng lại, rồi tiếp tục sắp xếp đồ đạc.

Cô cảm thấy hơi lúng túng, đôi tay càng ôm chặt anh hơn, giọng nói cũng trở nên mềm mại hơn: “Tống Ngọc Trạch.”

Tống Ngọc Trạch dừng công việc trong tay, gỡ tay cô ra rồi quay người lại, đặt tay lên vai cô, nói: “Lúc trước anh đã nói với em anh đã tìm được hai công việc.”

“Thế cho nên?” Nhận ra điều mà Tống Ngọc Trạch sắp nói với cô, Triệu Hương Nông máy móc trả lời anh.

“Anh phải đi làm ngay bây giờ, chỉ hai tiếng thôi, em cứ ngủ trước đi. Hai tiếng sau anh sẽ về.” Giọng điệu của anh như đang dỗ một con mèo lang thang vô tình lạc vào nhà anh mà anh bất đắc dĩ phải nhận nuôi.

“Tống Ngọc Trạch, ý anh là anh sẽ bỏ em lại đây hai tiếng đồng hồ ư?” Triệu Hương Nông hất tay anh khỏi vai cô, lùi về sau vài bước kéo dài khoảng cách với Tống Ngọc Trạch.

Tống Ngọc Trạch im lặng. Điều khiến cô tức giận chính là chỉ một thoáng sau đó nước mắt của cô lại tự động chảy xuống như mưa.

Những giọt nước mắt ào ạt kia khiến Triệu Hương Nông vô cùng tức giận. Cô lập tức chui vào chăn, vùi đầu thật sâu vào trong chăn. Cô phải giấu mình đi, vì Tống Ngọc Trạch mà cô sắp biến thành một người đến bản thân cũng không nhận ra nữa rồi.

Có tiếng bước chân đến bên giường, giọng nói khẽ khàng vang lên: “Em ngủ sớm đi, anh sẽ khóa cửa cẩn thận, anh cũng bảo bà chủ để ý nơi này hơn.”

“Cút!” giọng nói của Triệu Hương Nông phát ra từ trong chăn.

Tiếng cửa đóng vang lên, Triệu Hương Nông biết Tống Ngọc Trạch đã đi rồi. Tống Ngọc Trạch bỏ cô ở đây hai tiếng đồng hồ, ý nghĩ này khiến cô có cảm giác vô cùng đau đớn.

Càng muốn ngủ, càng không muốn nghĩ tới chuyện kia thì cô càng không ngủ được. Ngọn lửa giận trong lòng khiến Triệu Hương Nông trằn trọc trên giường. Cuối cùng, cô dứt khoát ngồi dậy. Chỉ ít phút sau, cô đã đập phá hết những gì có thể đập được trong nhà Tống Ngọc Trạch. Cô phủi phủi tay, khá hơn chút rồi, Triệu Hương Nông chui lại ổ chăn, đánh một giấc thật say.

Trong lúc mơ hồ có người vuốt mặt cô, ngón tay khẽ vuốt ve mí mắt cô. Có lẽ do ngón tay quá ấm áp nên cô vô thức áp sát mặt lại, ngón tay kia bỗng giật ra như chạm phải điện. Điều này khiến cô không hài lòng, bàn tay cô vô thức duỗi ra kiếm tìm.

Khi tiếng thở dài loáng thoáng vang lên cô mới tìm được bàn tay anh. Cô cầm tay anh mà lòng thỏa mãn, chuyện anh bỏ cô ở đây hai tiếng đồng hồ đã bị cô ném lên chín tầng mây từ lâu, cô kéo tay anh. Tựa như ý thức được điều cô muốn làm, tiếng thở dài càng lúc càng gần bên tai cô hơn, sau đó người bị cô nắm tay ngoan ngoãn nằm kề bên cô.

Gối của Tống Ngọc Trạch là do cô chọn, giống hệt như cái của cô. Cô mang theo ý nghĩ này, vùi đầu vào lòng anh, tiếp tục say giấc nồng.

Nơi ở của Tống Ngọc Trạch nằm gần đường ray tàu hỏa. Triệu Hương Nông luôn bị những tiếng tàu hỏa sáng sớm đánh thức. Khi cơn buồn ngủ vừa biến mất thì cũng là lúc tư duy quay trở lại. Sau đó, chuyện Tống Ngọc Trạch bỏ cô lại đây hai tiếng đồng hồ khiến cô lại bắt đầu chìm trong vướng mắc.

Được rồi, cô đã không còn giận như tối hôm qua nữa, cô cũng biết lúc ở cửa hàng ngày hôm qua, cô đã tiêu sạch tiền trong túi Tống Ngọc Trạch.

Thế nhưng, khi chứng kiến mình đang vùi mặt vào lòng anh, Triệu Hương Nông vẫn cảm thấy buồn bực. Không cần đoán cô cũng biết nhất định là do cô tự động chui vào lòng anh. Triệu Hương Nông buồn bã nhận ra bản thân ngày càng giống Clara.

Trong lúc đang trách mình, Triệu Hương Nông định lấy bàn tay đang đặt trên eo mình ra. Ai ngờ, bàn tay ấy giống hệt như con bạch tuộc, cô lại dùng lực hơn.

“Đừng giẫy.” Tống Ngọc Trạch đột ngột lên tiếng cảnh cáo.

Tống Ngọc Trạch đã làm chuyện khiến cô đau lòng còn muốn cô nghe lời anh ư, mơ đi, Triệu Hương Nông dùng sức kéo bàn tay đang đặt trên eo cô.

Vừa mới tách những ngón tay ra thì cô lập tức bị siết chặt vào lòng anh, mặt bị động áp lên lồng ngực anh, giọng nói của anh vang lên bên tai, đó là giọng nói gợi cảm của cánh đàn ông vào lúc sáng sớm chỉ có ở trên ti vi.

“Bây giờ vẫn sớm, ngủ thêm tí nữa, nhé, ngoan nào, đừng động đậy.”

Tên khốn này, Triệu Hương Nông khó khăn nhúc nhích cái đầu. Vừa mới kéo giãn khoảng cách với anh một chút, Triệu Hương Nông bỗng nghe thấy những lời tiếp theo của Tống Ngọc Trạch.

“Anh bỏ việc công việc tối qua rồi.”

Triệu Hương Nông vô cùng tức giận khi nhận ra tim cô đang đập loạn nhịp vì câu nói này của anh. Cô cố tỏ ra bình thản: “Anh nói gì cơ?”

Nhưng dường như tên khốn này muốn trêu cô hay sao mà anh không ư hử một tiếng nào nữa.

“Tống Ngọc Trạch.” Triệu Hương Nông bất mãn giẫy giụa trong lòng anh.

“Đừng giẫy!” Trên đỉnh đầu vang lên giọng nói đè nén, sau một thoáng ngập ngừng, giọng nói đó nhiễm một chút tâm trạng nào đó: “Triệu Hương Nông, anh nói là, anh đã bỏ công việc tối qua rồi.”

Trong sáu tiếng đồng hồ vừa qua, Tống Ngọc Trạch không thể hiểu nổi sao bản thân mình lại có thể thốt ra những lời kia một cách dễ dàng như vậy.

“Xin lỗi, tôi nghĩ ngày mai tôi không thể đến đây làm nữa. Tôi không thể bỏ cô ấy ở nhà hai tiếng đồng hồ được. Cô ấy chưa từng sống ở những nơi như vậy bao giờ, tôi nghĩ cô ấy sẽ sợ hãi.” Sáu tiếng trước, anh đã nói như vậy với ông chủ trạm xăng.

Ông chủ trạm xăng bày tỏ sự thấu hiểu, ông chủ không hề trách anh, không những vậy ông chủ còn trả cho anh tiền lương của hai tiếng làm việc. Ông chủ hỏi anh, là bạn gái của cậu à?

Anh nhận tiền, ép bản thân không được thốt ra một tiếng nào, vì anh cũng đang sững sờ vì câu nói vừa rồi của mình.

Lúc rời khỏi trạm xăng, ông chủ còn cho anh mấy quả táo, nói rằng đó là những quả táo không phun bât kỳ loại thuốc nào, mấy cô gái ăn vào sẽ có tác dụng làm đẹp. Ông chủ bảo anh mang táo về, Tống Ngọc Trạch cho rằng mình sẽ không nhận mấy quả táo kia, nhưng anh vẫn nhận lấy.

Bây giờ những quả táo ấy đang đặt trong tủ lạnh.

“Triệu Hương Nông, anh nói là, anh đã bỏ công việc tối qua rồi.” Lần này, Triệu Hương Nông đã nghe thấy rõ lời của Tống Ngọc Trạch. Sau đó cô rất đỗi vui mừng, vui đến mức cô không kìm được mà cắn nhẹ cằm anh.

Ngay tức khắc, anh đè cô dưới thân mình. Anh cúi đầu nhìn cô, cô cũng không né tránh. Tấm rèm cửa kéo kín mít như đang nói rằng, trời hãy còn chưa sáng tỏ. Lồng ngực anh đang nhấp nhô kịch liệt.

Anh chống khuỷu tay xuống giường, bàn tay khác khẽ vuốt ve mặt cô. Men theo gò má đến vầng trán của cô rồi dịch xuống, khi chạm phải lông mày cô, Triệu Hương Nông lập tức nhắm mắt lại. Ngón tay sượt qua mí mắt cô xuống dưới, rồi dừng lại trên cánh môi cô.

Hàng mi cô không ngừng run rẩy giống như đang chờ đợi điều gì đó, và rồi...

Triệu Hương Nông nghe thấy một tiếng “Ba” lanh lảnh.

Triệu Hương Nông ôm mông, tức giận gào lên: “Tống Ngọc Trạch, anh điên à! Sao anh có thể? Sao anh dám...”

Tên khốn Tống Ngọc Trạch này dám tét mông cô.

“Triệu Hương Nông, mời em nhớ lại tối qua em đã làm những gì.” Tống Ngọc Trạch tức giận nói, anh rời khỏi người cô.

Tối qua? Sau một hồi ngẫm nghĩ, Triệu Hương Nông mới nhớ ra hành động vĩ đại tối qua của cô. Tệ nhất là cô cũng đã cho chiếc máy tính đáng tiền nhất trong nhà Tống Ngọc Trạch đi đời nhà ma. Dạo gần đây, trên mạng đang rộ lên kết quả cuộc khảo sát: Những chuyện đàn ông ghét nhất bạn gái mình làm thứ nhất là xem trộm điện thoại, thứ hai là hở một tí là đập đồ.

Đợi đến khi Triệu Hương Nông định mạnh mồm phân bua vài câu rồi xin lỗi thì Tống Ngọc Trạch đã không còn trên giường nữa.

“Tống Ngọc Trạch, em sẽ đền mà.” Triệu Hương Nông vươn cổ về phía phòng tắm, gào to với Tống Ngọc Trạch.

Nhưng khi Triệu Hương Nông nhìn thấy căn phòng trở thành đống lộn xộn vì mình, cô lập tức đi đến cửa phòng tắm, yếu ớt nói: “Tống Ngọc Trạch, em không có tật xấu động tí là đập đồ đâu.”

Cuối cùng, cô lại có thể ngồi trên xe anh, ôm chặt lấy anh không chút kiêng dè, lúc ôm anh còn tiện tay sờ soạng anh chút đỉnh.

“Triệu Hương Nông, nếu không muốn xảy ra tai nạn thì ngồi yên cho anh.” Tống Ngọc Trạch cảnh cáo lần thứ N.

Triệu Hương Nông miễn cưỡng thả lỏng tay ra một chút. Bây giờ bọn họ đang trên đường đến trung tâm trượt băng.

Xe dừng trước cửa trung tâm, Triệu Hương Nông ngoan ngoãn đứng đó để Tống Ngọc Trạch cởi mũ bảo hiểm giúp cô. Sau khi mũ bảo hiểm được cởi ra, Triệu Hương Nông nghiêng người qua.

“Tống Ngọc Trạch, đi cùng nhé?” Triệu Hương Nông kéo áo Tống Ngọc Trạch. Cô nghĩ cùng Tống Ngọc Trạch làm việc ở trung tâm nhất định sẽ là một chuyện vui vẻ.

Tống Ngọc Trạch cúi đầu nhìn tay cô. Một lúc sau anh thấp giọng nói: “Anh thôi việc ở đây rồi, anh không thể...”

Triệu Hương Nông thả tay ra. Tống Ngọc Trạch nghiêng người ôm cô: “Ở đây đợi anh, chiều anh đến đón em về.”

Triệu Hương Nông gật đầu.

Lúc rời đi, Tống Ngọc Trạch không kìm lòng được mà đi chậm lại, ánh mắt rơi vào gương xe nhìn bóng dáng càng lúc càng nhỏ dần trong gương.

Khi ôm người ấy có cảm giác mềm mại không xương, khi đi vào cô anh luôn có một ý nghĩ điên cuồng: Xin thời gian hãy ngừng trôi ở giây phút này, không có giây tiếp theo, vậy thì...

Quay phắt đầu lại, ánh mắt anh cũng nhìn về phía trước. Không có vậy thì gì cả, nhất định không có!

Triệu Hương Nông đỏ mặt gọi chú Chung. Chú Chung cũng không tỏ ra quá ngạc nhiên trước sự xuất hiện của cô, ông chỉ ném chìa khóa tủ đồ cho cô.

Triệu Hương Nông lấy đồ đạc trước kia của cô ở trong tủ đồ ra. Khi đeo chiếc kính to đùng trên mặt, cô chờ đợi kim đồng hồ chỉ 4 giờ chiều, Tống Ngọc Trạch đã nói 4 giờ sẽ đến đây đón cô.

Hôm nay thời gian trôi qua rất chậm chạp, cô đợi mãi mới đến 4 giờ chiều. Nghe thấy tiếng hoan hô “A Trạch đến!” cô vội vội vàng vàng dáo dác tìm kiếm như con ruồi mất đầu.

Khi nhìn thấy Tống Ngọc Trạch đang cười đùa với một gái trong trung tâm, Triệu Hương Nông lập tức dừng bước, lạnh lùng đứng nhìn. Lúc này Triệu Hương Nông mới nhớ ra Tống Ngọc Trạch được mệnh danh là kỵ sĩ chủ nghĩa lãng mạn cổ điển của trung tâm. Lúc này, Tống Ngọc Trạch không những cười đùa vui vẻ với mấy cô ả kia, anh còn xách đồ hộ người ta. Kỳ thật chuyện này rất đỗi bình thường, nhưng Triệu Hương Nông vô cùng ngứa mắt khi nhìn thấy cảnh cô gái nghiêng đầu cười nghiêng ngả với Tống Ngọc Trạch, đến nỗi Triệu Hương Nông muốn tát cho cô ả một phát.

Cô gái là người nhìn thấy Triệu Hương Nông trước tiên, cô ta vẫy tay, mỉm cười chào cô: “Hey, A Nông.”

Triệu Hương Nông nhìn sang Tống Ngọc Trạch, Tống Ngọc Trạch cũng đang cười với cô, Triệu Hương Nông quay đầu đi vào một lối đi chật hẹp. Mới đi được một lúc, phía sau có tiếng chân đuổi theo cùng tiếng Tống Ngọc Trạch gọi cô: “Triệu Hương Nông, em lại làm sao vậy?”

Tên khốn Tống Ngọc Trạch này, cô có thể nghe rõ giọng điệu của anh đầy vẻ bất lực ngây thơ vô tội. Cô siết chặt nắm đấm, bước nhanh hơn. Tiếng bước chân đuổi phía sau cũng gia tăng tốc độ. Phía trước là phòng bảo vệ, Triệu Hương Nông nhanh chóng lách vào phòng bảo vệ, cô vừa bước chân vào đó thì Tống Ngọc Trạch cũng theo vào sau.

“Triệu Hương Nông, vừa rồi em đang giận à?” Tống Ngọc Trạch kéo tay cô lại.

Triệu Hương Nông mím chặt môi, chỉ tập trung thoát khỏi bàn tay Tống Ngọc Trạch. Nhưng dù cô có dùng hết sức lực thì cũng chẳng có chút hiệu quả nào với Tống Ngọc Trạch. Trong lúc giẫy giụa, ngón tay cô vô tình sượt qua mặt Tống Ngọc Trạch. Cô quay mặt đi coi như không nhìn thấy vết sước trên sống mũi Tống Ngọc Trạch.

“Triệu Hương Nông, rốt cuộc thì!” Tống Ngọc Trạch cao giọng nói: “Em đang giận dỗi cái gì? Hửm?”

“Anh khiến em mắc ói.” Triệu Hương Nông cũng nâng giọng lên. Trước kia, chú Chung từng nói cho cô mười cô gái ở đây thì có chín cô muốn hẹn hò với Tống Ngọc Trạch. Triệu Hương Nông cảm thấy chuyện thành ra như vậy Tống Ngọc Trạch cũng có một phần trách nhiệm, tại anh quá nhiệt tình với người khác rồi.

Vừa dứt lời, cô lập tức bị Tống Ngọc Trạch ấn lên tường, sau đó anh chống hai tay lên tường, nhốt cô trong vòng tay anh và bức tường.

“Nói nghe coi, tôi làm gì mà khiến em mắc ói hả Triệu tiểu thư?” Giọng Tống Ngọc Trạch nhuốm sự tức giận.

Thấy bộ dạng đáng sợ của Tống Ngọc Trạch, Triệu Hương Nông chỉ mím chặt môi, ánh mắt lơ đãng lướt qua vai Tống Ngọc Trạch nhìn lên chiếc ti vi trên tường.

Sau vài giây lơ đãng, ánh mắt Triệu Hương Nông tìm thấy điểm tập trung, cô nhìn thấy Bách Nguyên Tú trên màn hình ti vi. Ống kính máy quay đặc tả khuôn mặt của người trên màn hình, một khuôn mặt đầy vẻ tiều tụy.

“Nguyên Tú...” Cô bỗng thì thầm gọi tên anh ta.

- -----------------------------------------------------------------------------------------------------

Chương sau lại đem nồi ra luộc:)))))))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.