Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 105: Chương 105: Anh động tâm!




Không làm như thế thì còn có thể làm được gì khác nữa chứ?

Chẳng lẽ nhảy ra nói thằng tiểu tạp chủng kia không phải là con của Lục Gia Tân, sau đó khiến giới truyền thông ham muốn tìm tòi nghiên cứu, để bọn họ dùng sức sức ép dư luận buộc hai người bọn họ đi làm một kiểm tra giám định DNA hay sao?

Nếu như vậy, chắc chắn sự thật hai người bọn họ có quan hệ chú-cháu ruột sẽ bị bại lộ.

Chỉ mới tưởng tượng thôi mà hai mẹ con bọn họ đã cảm giác ngày tận thế ập xuống đầu.

Không được, tuyệt đối không thể để cho người bên ngoài hỏi về bản kết quả kiểm tra giám định này được.

Nếu không, hai mẹ con nhà bọn họ chắc chắn sẽ bị lật tẩy hoàn toàn, không thể trở mình được.

Trong đám đông, ông cụ Trần nheo mắt nhìn cháu ngoại đứng cạnh, lông mày nhíu lại: “Thằng bé thật sự là con của cháu à?”

Lục Gia Tân vò đầu, giống như đáng suy nghĩ chuyện gì đó, đột nhiên xòe năm ngón tay ra trước mặt, lẩm bẩm nói: “Năm ngón tay chết tiệt cũng có mang thai được sao? Vậy thì cũng huyền chết tiệt ảo quá rồi đấy! Hơn nữa, nếu thật sự có thể sinh được con, thì chết tiệt cũng phải là mình sinh con mới đúng chứ, sao lại đổ lên đầu Dương Tâm rồi?”

Khóe miệng ông cụ giật giật hai cái dữ dội, sau đó đánh vào sau ót của Lục Gia Tân một cái, giận dữ trợn mắt mắng: “Thằng ranh khốn nạn này, mày nói năng tầm bậy tầm bạ cái gì đấy? Ông hỏi mày, vào cái đêm bảy năm trước mày có chạm vào người phụ nữ nào không?”

Lục Gia Tân khổ sở vò đầu, gương mặt bất hạnh: “chết tiệt chứ cháu cũng không biết, cháu chỉ nhớ mỗi đêm hôm đó sắp xếp cho anh cháu một người phụ nữ, còn những chuyện khác, cháu chẳng nhớ gì hết.”

Ông cụ tức giận, quát: “Thật đúng là một kẻ lỗ mãng, không thừa hưởng nửa điểm khôn khéo giảo hoạt của thằng bố mày, mày nhớ kĩ lại cho ông già này, nếu như không tìm ra được nguyên nhân, thì mày ngoan ngoãn cưới con bé vào cửa đi.”

Lục Gia Tân ôm mặt, vắt óc suy nghĩ, trong chốc lát, cũng không biết nghĩ đến cái gì, đôi mắt đào hoa hơi nheo lại.

“Đêm hôm đó cháu bị đánh thuốc không nghiêm trọng như anh cháu, cho nên không bảo vệ sĩ tìm phụ nữ cho cháu, cháu một mình nằm ở trong phòng mê man ngủ thiếp đi, cháu nhớ mang máng hình như có mơ một giấc mộng xuân, mơ thấy mình đang ở trên người một cô gái, khụ khụ, nhưng lại rất chân thực, ông, ông ngoại, chẳng lẽ đêm hôm đó cháu thật sự đã ngủ cùng với một người phụ nữ sao? Hại Dương Tâm rồi sao?”

Ông cụ hung ác trợn mắt nhìn Lục Gia Tân, nghiêm nghị nói: “Lần nào hỏi mày cũng ấp a ấp úng, hóa ra đêm hôm đó làm chuyện mất dạy còn coi là mộng xuân, hại người hại mình, hại người hại mình rồi. Mày đi về nhà cùng với ông, lăn đến từ đường quỳ ba ngày tự hối lỗi trước đi.”

“Không phải, ông ngoại, chuyện này có liên quan đến máu mủ nhà họ Lục cháu, cháu nên điều tra kĩ lưỡng, đúng không? Không chừng hai đứa khốn kiếp bày trò quái đản, cháu vẫn không tin đêm hôm đó cháu đã ngủ với Dương Tâm. Nhóm anh em gặp cháu, toàn bảo cháu là xử nam đấy.”

“Có phải là nòi giống của mày hay không, thì đến gặp hỏi anh mày là biết. Nó ở Hải Thành một tay che trời, ông cũng không tin nó lại không tra ra được chút manh mối gì.”

“Không được.” Lục Gia Tân giậm chân tại chỗ: “Nếu anh ấy biết cháu làm hại con gái nhà người ta, sẽ lột da cháu mất.”

Suốt bảy năm qua, anh ta luôn sống trong nơm nớp lo sợ, im lặng không dám nhắc đến giấc mộng xuân đêm đó, chỉ sợ mộng xuân trở thành sự thật, bản thân mình thật sự đã ngủ với cô gái nào đó, xuất ra một quả bóng nào đó.

Mấy năm này, anh ta ngày nào cũng cầu thần bái phật, cầu nguyện bản thân mình vẫn là xử nam.

Hàng nghìn hàng vạn đừng xuất hiện cái chuyện kia trên người một ‘tân binh’ như mình, làm ra chuyện mất dạy hại con gái nhà người ta như thế.

Nhưng, một phen náo nhiệt ngày hôm nay, anh ta lại trở thành tấm bia đỡ đạn lớn nhất.

Không hiểu tại sao lại lòi ra một đứa con bảy tuổi đã đành, lại còn trêu chọc một người phụ nữ kinh khủng như này.

chết tiệt!

“Ông ngoại, cháu là cháu ngoại ruột của ông mà, phải không? Xem xét việc cháu đã hiếu thuận với ông nhiều năm qua, ông giúp cháu đi, giúp cháu rời khỏi Hải Thành. Chỗ này thật sự không thể tiếp tục ở lại được nữa rồi, mất mạng như chơi đấy.”

“Ảo tưởng.” Ông cụ trừng mắt liếc anh ta một cái, đưa tay nắm chặt cổ tay của nah ta, lôi anh ta đi ra khỏi đám đông.

“Về nhà họ Lục trước đã, đầu đuôi câu chuyện như nào nói sau.”

Lục Gia Tân sắp khóc!

Anh ta cảm thấy chuyện mình tòi ra một đứa con tám chín phần là rắc rối, một khi trở về nhà họ Lục, đời này anh ta cũng đừng hòng chối bỏ.

Ở bãi đỗ xe ngoài trời phía xa.

Bên trong một chiếc xe thương vụ Rolls-Royce bản dài, sau khi Đoàn Ninh nhận điện thoại, nói với Lục Gia Bách ở phía sau xe: “Hai thằng nhóc này xuất hiện ở trước cổng tòa án, cầm năm trăm tờ kết quả giám định DNA có đóng dấu công chứng, tung tin Gia Tân và Tùy Ý có quan hệ bố con.”

Lục Gia Bách hơi cúi đầu, toàn thân tỏa ra hàn ý lạnh lẽo, khiến nhiệt độ bên trong xe giảm xuống mức muốn đóng băng.

Lục Gia Tân đã trở về, cậu ta đã biết thân thế của Tùy Ý, vậy tiếp theo há chẳng phải là sẽ lấy người phụ nữ này sao?

Chỉ mới nghĩ đến chuyện này thôi, trái tim của anh như bị bóp nghẹt lại, không đau, nhưng lại giống như cổ họng bị bóp nghẹn, cảm giác hít thở không thông.

Hóa ra, trong lúc không hề hay biết, người phụ kia đã có ảnh hưởng sâu sắc đến anh như thế.

Cô, đã đâm xuyên da thịt của anh, bắt đầu xâm nhập vào bên trong xương tủy, máu và linh hồn của anh.

Không, không thể tiếp tục nhớ đến được nữa, có một số dục niệm, một khi đã giải phóng ra thì không bao giờ có thể cứu vãn được.

Thân phận giữa hai người bọn họ quá khó xử, không cho phép anh có bất cứ úy nghĩ xấu xa nào hết.

Dù cho anh không để ý đến thanh danh của mình, nhưng anh cũng cần phải vì thanh danh của cô mà cân nhắc.

Hai người bọn họ, là tuyệt đối không thể ở bên nhau.

Tuyệt đối không thể!

Đoàn Ninh quan sát anh một hồi, cố gắng trấn an, nói: “Cô ấy không hợp với Gia Tân, Gia Tân cũng chưa chắc sẽ lấy cô ấy, anh còn có hy vọng. Những năm gần đây, anh xông pha thương trường, không sợ hãi bất cứ điều gì, cũng nên cho bản thân một phần tự tin và hy vọng.”

Lục Gia Bách chuyển động cái cổ cứng nhắc, đưa mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, sau đó dùng giọng nói trầm thấp khàn khàn noi: “Về công ty, bây giờ không phải là lúc thích hợp để tôi ra mặt, chỉ mong cô ấy có thể tiếp nhận được sự thật này, cũng chỉ mong cô ấy sẽ có một mái ấm hạnh phúc.”

Đoàn Ninh mở miệng, muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ thở dài một tiếng, khởi động xe nghênh ngang rời đi.

Ở một góc khác trong bãi đỗ xe, Trần Tuấn ngồi tựa vào ghế lái, kinh ngạc nhìn, nghe hai người qua đường bàn tán về Dương Tâm.

“Mấy năm này, bên ngoài đều đồn rằng Giang đại tiểu thư mang thai con trai ngoài giá thú của giám đốc Lý tập đoàn Hải Thụy, bây giờ lại tuồn ra tin là con trai của cô ta là con của Lục nhị thiếu, thật sự đúng là vả bôm bốp vào mặt tất cả mọi người mà.”

“Chẳng thế thì sao? Lúc trước nói cô ấy sao chép, kết quả cô ấy là Huyền Sương, lúc sau lại nói cô ấy sinh ra một thằng nghiệp chướng, kết quả, con trai của cô ấy lắc mình biến hóa, trở thành con của Lục nhị thiếu, bên ngoài đều đang nói xấu cô ấy, kết quả bị cô ấy vả lại đôm đốp. Dù sao thì hôm nay tôi cũng bị vả mạnh hai cái, sau này, không dám xem thường Giang đại tiểu thư này nữa đâu.”

Trần Tuấn nắm chặt vô lăng, bàn tay với những khớp xương rõ ràng trở nên trắng nhợt.

Anh vẫn chậm một bước rồi sao?

Vốn là hôm nay định đưa Tâm Tâm về nhà ăn cơm, có thể định lễ đính hôn trên bàn cơm luôn, nhưng hôm nay, anh phải lấy thân phận gì để dẫn cô về nhà đây?

Quay về chung cư Thịnh Cảnh, Dương Tâm trực tiếp kéo con trai vào trong phòng sách.

Ném cậu nhóc lên trên ghế sô pha, sau đó móc từ trong túi xách ra một tờ giấy nhăn nhúm ném vào mặt cậu nhóc, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nói đi, cái này là trò đùa quái đản của con đúng không? Con phải nghĩ cho kĩ, một ngày nào đó, Lục Gia Tân bị lão nương phế, thì tất cả đều là do con ban tặng đấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.