Những lời này của cô ta, xem như là đã chọc vào tổ ong vò vẽ.
Xung quanh vang lên tiếng chửi bới, liên tiếp không ngớt bên tai.
Bà Lục tựa vào ngực của Dương Nhã, nhịn xuống cơn đau xé tim gan, vươn cánh tay còn lại chỉ thẳng vào mặt cảu Dương Tâm, run giọng nói: “Nếu như tao để mày bước qua cửa nhà họ Trần, thì sau này tao chết vĩnh viễn sẽ không được siêu sinh.”
“Vậy sao?” Dương Tùy Ý mở miệng, nghiêng đầu liếc nhìn bà ta, cười mà như không cười nói: “Mẹ tôi nếu có muốn vào, thì cũng phải là vào cửa nhà họ Lục, mà bà, thì không có tư cách phản đối ngăn cản.”
Nói xong, cậu bé lấy ra một tập dày các bản kết quả xét nghiệm DNA từ trên ghế xe ô tô đụng.
Kết quả đều trùng khớp một trăm phần trăm.
Sau đó vung tay ném tập giấy ra ngoài, giấy tờ bay lả tả.
Có người vô thức giơ tay bắt lấy.
Sau khi xem xong, lại vô thức mở miệng đọc to thành tiếng: “Lục Gia Tân, Dương Tùy Ý, sau khi giám định, kết luận, về mặt sinh học, hai người có quan hệ bố con.”
Sau khi đọc xong nội dung trên tờ giấy, anh ta kinh ngạc nhìn về phía quần chúng xung quanh, thật thà hỏi: “Lục, Lục Gia Tân là ai?”
Lục Gia Tân là ai?
Không biết.
Tất cả mọi người hoang mang.
Lục tiểu thiếu đang chen chúc trong đám đông đột nhiên bị lộ tẩy, sững sờ ngay tại chỗ.
Không phải chứ, cậu chỉ muốn một lần làm quần chúng ăn dưa, liên quan gì đến cậu cơ chứ?
Dương Tâm là người phản ứng đầu tiên, vội vàng nhặt một tờ giấy từ dưới đất lên, sau khi đọc hết nội dung bên trên, toàn thân cô bắt đầu run lên.
“Tùy, Tùy Ý, cái này là thật sao? Lục Gia Tân…anh ta…thật sự là ông già của con sao?”
Dương Tùy Ý không trả lời, ánh mắt rơi trên người Lục Minh.
Lục tiểu thiếu rụt cổ một cái, do dự một lúc, sau đó nơm nớp lo sợ đi đến trước mặt của Dương Tâm, rụt rè nói: “Cẩu vật đúng là con trai của chú hai nhà cháu, lần làm xét nghiệm DNA trước, thật ra Triệu An đã nhìn ra được manh mối, ông ấy nói cẩu vật và bố Tuấn không phải là trực hệ, mà là họ hàng gần đời thứ ba, sau đó…”
“Đừng có dài dòng, nói thẳng một mạch cho lão nương nghe.”
“A a a, sau đó cẩu vật bảo cháu đến phòng y tế của biệt thự nhà họ Lục lấy trộm mẫu máu của chú vô lại, cháu giúp cậu ấy, việc giám định DNA này là cậu ấy nhờ bạn của cậu ấy, cuồng thiếu làm, chắc chắn không thể xảy ra sai sót được.”
Tờ giấy, theo khe hở trượt xuống khỏi lòng bàn tay của Dương Tâm, chậm rãi rơi xuống mặt đất.
Vào cái đêm bảy năm trước… Là Lục nhị thiếu Lục Gia Tân sao?
Sao có thể như thế được?
Bước chân của cô loạnh choạng, liên tục lùi lại về sau mấy bước, va vào Trần Uyển khó khăn lắm mới lấy lại được tinh thần.
“Tâm, Tâm Tâm, bố của Tùy Ý, thật sự là Lục Gia Tân sao?”
Dương Tâm lắc đầu, đừng hỏi cô, cô cũng không biết gì hết.
Cô thật sự không biết gì cả.
Bà Lục di chuyển cái cổ cứng đờ, nhìn về phía Dương Nhã ở bên cạnh, giọng nói run run: “Nhã, Nhã Nhã, vừa rồi cô nghe lầm rồi đúng không? Thằng nghiệt chướng kia…Sao có thể là con của Gia Tân được chứ?”
Dương Nhã đứng sững sờ tại chỗ, cô ta hoảng, cũng rất loạn, càng nhiều hơn là sợ.
Triệu An nói con trai của Dương Tâm có quan hệ họ hàng gần đời thứ ba, điều này chứng tỏ cái gì?
Chứng tỏ thằng tiểu tạp chủng này là con trai của anh em Trần Tuấn.
Cũng chứng minh ngày sự thật bị vạch trần cũng không còn xa nữa rồi.
Không, cô ta tuyệt đối sẽ không để chuyện này xảy ra, nếu không, cô ta sẽ chết rất thảm, rất thảm.
Bà Lục nhìn thấy Dương Nhã ngẩn người,lại hỏi: “Nhã Nhã, cô đang hỏi cháu đấy, vừa nãy có phải là nghe nhầm rồi không, cô nghe rồi có đúng không?”
Dương Nhã mấp máy môi, cố gắng hết sức áp chế nội tâm đang hoảng loạn.
Nếu như khiến tất cả mọi người ngộ nhận rằng hai đứa con của Dương Tâm là con của Lục Gia Tân, vậy thì bọn họ sẽ không điều tra đến Lục Gia Bách.
Cô ta cũng không cần phải lo lắng Lục Gia Bách sẽ có bất kì suy nghĩ không an phận gì với Dương Tâm.
Vợ của anh em, không thể lừa gạt!
Lục Gia Bách có thể cưới bất cứ người phụ nữ nào trên đời này, nhưng duy nhất không thể lấy người phụ nữ của em ruột mình được.
Ha ha, xem ra ông trời cũng không muốn để bọn họ có bất kỳ giao lộ nào, cho nên mới dùng phương thức buồn cười như này cắt đứt tất cả mọi tưởng niệm của bọn họ.
“Cô đừng lo, không phải Minh Minh nói là đến phòng y tế trộm máu sao? CHúng ta đi đến hỏi chuyện, đi điều tra, nhất định sẽ tìm ra kết quả.”
Phòng y tế… Máu… Bà Lục suy nghĩ đến ngày hôm đó dẫn Lục Minh đi đến phòng y tế, trên đường đi, đứa cháu trai nhỏ này quả thật đã đến ngân hàng mẫu máu đông lạnh ở trên tầng năm, lẽ nào?
Bà ta bỗng vươn tay ra, túm lấy cánh tay của Lục Minh, gấp gáp hỏi: “Minh Minh, cháu nói cho bà biết, cháu có lấy trộm máu không?”
Lục Minh ôm đầu, trầm giọng nói: “Cháu trộm, trộm mẫu máu của chú hai, bà, cậu ta thật sự đúng là con trai của chú hai, là cháu ruột của bà.”
Thật sự đã trộm rồi sao?
Dương Nhã nhíu mày, trộm mẫu máu của Lục Gia Tân, vậy tại sao kết quả lại là quan hệ bố con?
Chẳng lẽ, thằng ngu này trộm nhầm, lấy mẫu máu của Lục Gia Bách?
Sau khi ý thức được chuyện này, cô ta chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Nguy hiểm thật!
Xém chút nữa đã bị lộ tẩy rồi.
Cơ thể của bà Lục bắt đầu lung lay sắp đổ, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm về phía Dương Tùy Ý, ánh mắt vô cùng sắc bén.
Giống!
Thật sự rất giống!
Giống Lục Gia Tân, cũng giống Lục Gia Bách.
Bảo sao bà ta luôn cảm thấy thằng nhãi khốn kiếp này lại nhìn quen mắt đến thế, hóa ra lại là con của con trai mình.
Là máu mủ của nhà họ Lục!
Bà Lục bị ép phải tiếp nhận sự thật này, bởi vì bà ta tin, ngày hôm đó. Lục Minh thật sự đã đi đến ngân hàng mẫu máu đông lạnh để trộm máu.
Quần chúng ăn dưa xung quanh lại không dễ nói chuyện như vậy, cho dù Lục Minh thật đã lấy máu của Lục Gia Tân đi làm giám định xét nghiệm DNA, thì vẫn có rất nhiều người không tin.
“Lại là một bản kết quả giám định DNA, còn nữa không, hay là hết rồi?”
“Đúng vậy, chuyện này có đến ba bản kết quả giám định DNA, rốt cuộc chúng ta phải tin bản nào?”
“Ngay cả bản giám định do Triệu An làm cũng không thể tin được, cậu còn tin vào tin tức ngoài lề không xác thực này sao?”
“Muốn biết bố của đứa bé rốt cuộc là ai, chẳng phải rất đơn gairn sao, cứ hỏi thẳng mẹ của đứa bé là biết ngay thôi.”
“Đúng, hỏi Dương Tâm.”
Sau đó, lại một trận liên thanh điên cuồng hỗn loạn bắn về phía của Dương Tâm, câu hỏi sau càng xảo ra hơn câu hỏi trước.
Lục Minh tiến lên phía trước một bước, đứng chắn ở trước mặt Dương Tâm, sau đó cầm một bản báo cáo phe phẩy ở trước mặt mọi người, lạnh lùng nói: “Mở to mắt chó của mấy người ra mà nhìn cho kĩ vào, mặt sau của tờ giấy có dấu công chứng, bản kết quả này đã thông qua kiểm định của pháp luật, nội dung bên trên đều là sự thật, không có nửa chữ xuyên tạc.”
“chết tiệt, đúng là có đóng dấu này.”
“Đúng, đúng, có dấu công chứng này, chúng ta không thể không tin được.”
“chết tiệt, con trai của Dương Tâm thật sự là con của Lục nhị thiếu sao? Thế há chẳng phải cô ta một bước bay lên thành phượng hoàng rồi à?”
“Cũng chẳng còn cách nào khác, Dương Tâm không phải là người mới để mặc cho người khác chỉ trích quở trách lúc trước đâu, bây giờ, sau lưng cô ta còn có cả một gia tộc lớn hậu thuẫn,, mọi người vẫn nên tích đức giữ mồm miệng một chút, đừng dính vào kiện tụng, khiến bản thân biến thành một trò hề.”
Bà Lục một mặt suy sụp, hai mắt nhắm nghiền, cả người lung lay sắp đổ.
Bà ta một lòng muốn chỉnh chết thằng nghiệt chướng này, ai dè, nó lại là cháu trai của bà ta, chuyện này quả thật đúng là nực cười.
Sao lại buồn cười thế này cơ chứ!
Hai mẹ con Tôn Bích Như và Dương Nhã liếc nhau một cái, bàn tay siết chặt thành nắm đấm.
Tại sao vẫn không thể chơi chết con Dương Tâm này? Con đàn bà đê tiện này ăn sắt à?
Bây giờ, truyền ra tin con trai của cô ta là con của Lục Gia Tân, lại nghĩ muốn kéo cô ta xuống, xem ra còn khó hơn lên trời.
Dương Nhã mở miệng, muốn nói gì đó, lại bị Tôn Bích Như dùng ánh mắt cản lại.
Việc đã đến nước này, hai mẹ con nhà bà ta chỉ có thể chấp nhận số phận.
Dù không cam lòng đến đâu đi chẳng nữa thì cũng phải cắn răng nuốt ngược vào trong bụng.