Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 110: Chương 110: Anh ta đang cưng chiều cô!




Cô có thể không bắt anh ta chịu trách nhiệm, nhưng ít nhất đừng thể hiện ra vẻ đau đớn như cha chết mẹ chết như vậy.

Nó sẽ làm tổn thương hai đứa trẻ.

“Đi đi, từ nay về sau đừng xuất hiện trước mặt ba người chúng tôinữa,nếu không tôi sẽ giết anh. Từ hôm nay trở đi chúng tôi sống hay chết đều không liên quan gì đến Lục Gia Tân anh hết.

“......”

Lục Gia Tân mím chặt đôi môi mỏng.

Mặc dù đây là những gì anh ta mong đợi,nhưng anh yaluôn cảm thấy bản thân có một chút cặn bã.

Không, không nên cảm thấy cặn bã, bỏ rơi con cái, thật sự chính là cặn bã.

“Tôi sẽ chịu trách nhiệm về chi phí hàng ngày của mẹ con cô, và tôi sẽ chịu trách nhiệm về chi phí sinh hoạt của mẹ con cô sau này.”

Dương Tâm mặc kệ anh ta, quay người lại bước tới bàn làm việc, sau khi nhặt giấy và bút, nhanh chóng viết lên đó một chuỗi chữ số Ả Rập.

Nhìn tờ giấy đưa cho mình, Lục Gia Tân có chút khó hiểu: “Cái gì, đây là cái gì?”

Dương Tâm vò tờ giấy thành quả bóng ném vào tay anh: “Tài khoản thẻ ngân hàng, đầu tiên chi trả cho chi phí 7 năm qua. Tôi không muốn nhiều hơn, 300 triệu. Nếu ngày mai tôi trong thẻ của tôi không nhận được, tôi sẽ mang hai đứa trẻ được gửi đến biệt thự nhà họ Lục, một mình anh đi mà nuôi.”

“......”

Ba, ba trăm triệu?

Con mẹ nó chết tiệt, tại sao cô ấy không hack tài khoản ngân hàng của anh trai mình, một lần việc lấy đi 3 tỷ một lúc còn dễ hơn là đòi mình 300 triệu.

Nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú rối rắm của anh ta, Dương Tâm nhướng mày hỏi: “Sao, có ý kiến gì không?”

“Không, không.” Lục Gia Tân vội vàng nhét viên giấy vào trong túi: “Tôi sẽ đi thu xếp tiền, mong cô thực hiện thỏa thuận, đừng đến nhà họ Lục làm phiền, đừng đến đòi gả cho tôi.”

Haha Dương Tâm buồn cười trong lòng.

Trên đời này loại đàn ông nào mà cô không lấy được,lại gả cho một tên ngốc nghếch như vậy?

“ Cút đi.”

Lục Gia Tân gần như bỏ chạy.

Người phụ nữa hám tiền.

Tên chết tiệt này nhất định là kẻ thấy tiền là sáng mắt, thấy tiền là kích động, chỉ nghĩ đến tiền trong tay.

Không được, anh không thể cứ nhìn anh trai mình cưới người phụ nữ hợm hĩnh và coi trọng tiền bạc như thế này về nhà họ Lục được, cô ta không bằng bông hoa sen trắng Dương Nhã.

……

Sau khi Lục Gia Tân rời đi, Dương Tâm thản nhiên nói với Dương Tùy Ý: “Ba trăm triệu, ngày mai sẽ chuyển vào tài khoản của mẹ, có thể coi như anh ta bồi thường cho các con, đừng chọc phá anh ta nữa, tâm tư của anh ta không đặt ở trên người của mẹ con mình.Mẹ đoán anh ta có bạn gái rồi, đừng có đi phá đám hôn nhân của người khác, không bị thiên lôi đánh đấy.”

“………”

Hai anh em nhìn nhau chằm chằm.

Sau khi phản ứng lại, cô gái nhỏ nhảy lên kích động, nhưng suy nghĩ khác, cô rút lại nụ cười ghen tị, giật giật góc quần của anh trai, nhỏ giọng hỏi: “Vậy em có thể tiếp tục coi chú Tuấn là bố không?”

“………..”

………….

Vào buổi chiều, Huyền Cẩn đến biệt thự một chuyến.

Bên trong phòng.

Dương Tâm dựa vào trên kệ, lạnh lùng nhìn cô, khẽ nói: “Nói đi, đã điều tra được gì rồi?”

Huyền Cẩn chớp mắt, cười toe toét, có một ánh mắt ranh mãnh xẹt qua mắt cô: “Nói ra Bích Như cũng thật xui xẻo, cơ quan tìm kiếm xét nghiệm quan hệ cha con giả ở nước ngoài là một ngành trực thuộc tổ chức của bọn em, và em đã nắm được tất cả bằng chứng và vật chứng. Chị, bây giờ có cần em tổ chức một cuộc họp báo để công bố tất cả những điều này không?”

Dương Tâm mỉm cười: “Không vội, còn dựa vào đống tài liệu này, hai mẹ con bọn họ không thể biến mất, nhiều nhất sẽ bị giới truyền thông vây hãm mấy ngày. Nếu không thể làm hỏng việc cơ bản này, trước tiên em nên lưu giữ bằng chứng và đợi sau này bọn họ làm nhiều chuyện đáng chết hơn. Chúng ta sẽ tính sổ với bọn họ.”

“ Cũng được. Dù sao họ cũng không có ý định tha cho chị. Nếu một lần không được, họ sẽ ra tay lần hai. Sau khi thu thập thêm bằng chứng về hành vi vi phạm pháp luật của bọn họ, một lần giăng lưới tống hết họ vào tù.”

Dương Tâm liếc cô một cái, cười nói: “Chuyện ở đây đã giải quyết xong, em nên trở về Úc đi? Cẩn thận một chút, anh trai em sẽ phái một nhóm người đến bắt em, đến lúc đó mất hết cả mặt mũi….

Mất hết cả thể diện Cô bé Huyền khịt mũi hai cái: “Anh của em sợ chị, có chị ở đây, anh ấy không dám thô lỗ.”

“......”

……

Đồng thời, tại văn phòng thuộc tổng bộ Lục thị Đoàn Ninh đẩy cửa bước vào.

Cô ta vừa đi vừa nói: “Giám đốc Lục, tôi đã điều tra được việc mà anh yêu cầu tôi điều tra cách đây một thời gian về vụ đầu độc hai cậu bé. Cô Giang đã được yêu cầu làm việc đó. Nó được thực hiện quá bí mật, lúc điều tra gặp không ít phiền phức, vì vậy mất rất nhiều thời gian để điều tra ra, xin bỏ qua cho tôi. “

Lục Gia Bách từ trong đống tài liệu nhìn lên, tầm mắt rơi vào túi hồ sơ trong tay, nhướng mày hỏi: “Đây là chứng cứ sao?”

“ Vâng, anh có cần tự mình đọc không?”

Lục Gia Bách xua tay: “Những thứ cô điều tra hẳn là không có sai sót, giao nó cho Dương Tâm đi.”

“Hả?” Đoàn Ninh không có đáp lại, “Không phải là nên giao cho cục cảnh sát sao? Đưa cho cô Giang làm gì?

Lục Gia Bách đang chơi đùa với cây bút trong tay,nở nụ cười xấu xa nở trên môi mỏng, không trả lời câu hỏi: “Cô có biết ai làm lộ bản giám định huyết thống cha con mà Trần Tuấn đã làm hay không?

Đoàn Ninh sửng sốt, sau khi cân nhắc một chút, mới cau mày nói: “Tôi vẫn luôn cho rằng chính là phu nhân của giám đốc làm rò rỉ chuyện này, nhưng bây giờ nghĩ lại, hình như không đơn giản như vậy. Lẽ nào có liên quan đến cô hai họ Giang sao?”

Lục Bách Diệp xòe lòng bàn tay nói ra, ngập ngừng nói: “Tôi không biết, nhưng trong long Dương Tâm nhất định biết rất rõ. Cô ấy nên đi kiểm tra riêng một lần nữa. Cô đưa chứng cứ Dương Nhã mua chuộc người đầu độc cho cô ấy. Để cô ấy tự giải quyết chuyện giữa hai chị em họ.”

Đoàn Ninh đảo mắt.

Sau khi đảo một vòng lớn, không phải là nghĩ đến việc hỗ trợ cô Giang sao, sao phải lòng vòng làm gì nhiều như vậy?

Lục Gia Bách duỗi tay rút ra một tờ giấy trong đống tài liệu, khẽ nói: “Đây là giấy thuyên chuyển Dương Tâm đến trụ sở chính của Lục thị làm thiết kế, cô đi công bố đi.”

Đoàn Ninh vươn tay nhận lấy, đại khái nhìn một lượt, mới hỏi: “ Lê Tường đồng ý cho anh sắp xếp người vào sao?”

“Hắn dám không đồng ý sao? Nếu hắn không đồng ý, tôi trực tiếp loại bỏ hắn.”

“......”

Giám đốc Lục không hổ danh là giám đốc Lục nói chuyện luôn luôn gắt như vậy.

“Còn ứng cử viên cho lễ hội hóa trang thì sao? Cô cũng báo tên Dương Tâm à? Cô ấy đã đoạt vương miện cách đây bốn năm.

Như thường lệ, cô ấy không thể tham gia năm nay.”

Giám đốc Lục nhướng mày, cười nói: “Bốn năm trước nàng đoạt vương miện sao? Tôi làm sao lại nhớ là Huyền Sương?”

“......”

Con mẹ nó, anh có thể vô liêm sỉ như vậy?

Muốn mọi người bầu lại làm nhà thiết kế hàng đầu trên thế giới thì cứ nói thẳng, không ai dám rào trước đón sau như Giám đốc Lục cả.

“Anh đang cưng chiều cô ấy.” Đoàn Ninh nói thẳng.

Lục Gia Bách liếc nhìn cô một cái, chế nhạo nói: “ Không cưng chiều cô ấy, chẳng lẽ cưng chiều cô?”

Tôi thèm vào!

Đoàn Ninh phỉ nhổ.

Không thể trêu đùa, không thể trêu đùa.

Anh luôn muốn khen ngợi cô ấy, ai dám nói không nửa lời?

…..

Buổi tối Chung cư Thịnh Cảnh Giang Tùy Ý tình cờ đang tìm giày trên hành lang, tiện tay xoay nắm cửa sang một bên.

Nhìn thấy một chị gái xinh đẹp đứng ở cửa, cô nhoẻn miệng cười, nhẹ giọng hỏi: “Đây là nhà của Dương Tâm, xin hỏi chị tìm ai?”

Khoảnh khắc Lục Thanh Thanh nhìn thấy cô gái nhỏ, cô hơi sửng sốt.

“Em … em là sao nhí của Barbara?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.