Lục Tiểu Thiếu nhanh chóng che miệng lại.
Đáng tiếc là quá muộn rồi.
Giọng của Dương Tâm vang lên sau lưng bọn họ: “Ở đó lẩm bẩm cái gì? Không phải có người bấm chuông cửa sao? Còn đứng ngây ra đó làm gì? Đi mở cửa nhanh lên.”
Dương Tùy Ý đập mạnh vào trán và than khóc hai tiếng.
Vương Bát Đản ơi là Vương Bát Đản (từ dùng để mắng những tên khốn), đây không phải là con không giúp bố, mà là bố tự mình tìm đến cái chết, không ai có thể giúp bố được.
“Lạch cạch”
Xoay tròn tay nắm cửa.
Ánh mắt của Dương Tâm lướt qua đầu hai đứa nhỏ và nhìn ra ngoài cửa.
Thoạt nhìn, cô không nhận ra người đứng kia là ai, nhưng cô cảm thấy có chút gì đó quen thuộc.
“ Anh là?”
Lục Gia Tân sờ sờ mũi cười, dưới ánh nhìn có vài phần chăm chú, hắn kiên trì nhấc chân đi vào phòng khách.
“Vậy, có thể mời tôi vào ngồi một lát được không?”
Không ai trả lời, Dương Tâm vẫn nhìn anh ta chằm chằm.
“ Ừ “
Lục Gia Tân hơi ho khan một tiếng, có chút lúng túng vươn tay sờ sờ đầu của Lục Minh, nói: “ Kìa Minh Minh, sao khi nhìn thấy chú lại không gọi chú là chú hai?”
Đồ ngốc này!!!
Cậu hai nhà họ Lục không khỏi trợn mắt.
Quan sát thái độ của Dương Tâm, nhưng vẫn không tìm thấy chút thông tin nào.
Cũng không tệ, vậy mà trơ mắt nhìn hắn báo cáo lại với gia đình.
Sau khi bị đánh đập, bị cào xé, và bị rút gân, đó là tất cả những gì đáng phải chịu!
Tự tìm cái chết!
“Là anh.” Cô Giang cuối cùng cũng có phản ứng, không nói gì, quay người lại nói chuyện với Nhị Cáp Tử đang nằm trên mặt đất, “Ở đây có một đống cặn bã. Thưởng cho mày làm đồ ăn đấy.”
“ Gâu Gâu”
Nhị Cáp Tử từ trên mặt đất nhảy lên, hơi cong chân trước, đột ngột nhảy lên, lao thẳng về phía tên cặn bã ở cửa.
“ Grào Grào”
Dương Tiểu Gia và Lục Gia Tân giậm chân, nhanh chóng né qua một bên.
Mẹ kiếp, tôi đã gặp qua nhiều người phụ nữ tàn nhẫn nhưng chưa bao giờ thấy một người phụ nữ nào tàn nhẫn đến như vậy, nếu không đồng ý, liền lập tức thả chó ra cắn.
Cậu Lục đáng thương còn đang ngây người chưa phản ứng kịp đã bị Nhị Cáp Tử lao vào đè trên mặt đất.
“……”
Không phải mọi người đều nói là thả chó tiễn khách sao?
Mẹ kiếp, dù sao thì hãy để anh ta đi vào rồi mới mở thả chó chứ.
anh ta đường đường là con trai thứ hai nhà họ Lục, bị một con chó đè rên mặt đất còn ra cái gì nữa?
Nếu điều này lan truyền ra ngoài, sau này làm sao hắn dám đi ra ngoài để gặp gỡ mọi người được nữa?
Quả nhiên, người phụ nữ này tâm địa xấu xa, dũng cảm đến nỗi ngay cả những con chó cũng sợ cô ta, can tâm tình nguyện bị cô ta sai khiến.
“ Con mẹ nó, chú chó, hạ thủ lưu tình, đừng cắn ở đó, đừng, đừng cắn ở đó, tôi chưa thử qua mùi vị của phụ nữ, nếu mày cắn nó, thì tao xong đời rồi.”
“……”
Đây là dùng những từ ngữ chó má nào vậy?
Dương Tâm khoanh tay đứng ở cửa ra vào, lạnh lùng nhìn Lục Gia Tân đang bị Nhị Cáp Tử đè lên, liếm, cắn, giày xéo, chế nhạo: “ Tôi còn chưa tìm anh, anh liền tự mình vác xác tới đây”. Anh thật sự cho rằng tôi không dám xử lý anh sao?”
Sau khi nói xong, cô lại nói với Nhị Cáp Tân: “Mày là giống đực, anh ta cũng là giống đực. Đừng có mà lưu manh, chỉ cần cắn vào chân thứ ba của anh ta, là hoàn thành nhiệm vụ của mày rồi.”
“……”
Sắc mặt Lục Gia Tân tái mét, trong tiềm thức muốn phản kháng, nhưng sức lực của con chó lông vàng trên người quá lớn, bốn chân chống trên người hắn, cho dù là có khỏe mạnh đến đâu cũng không thể hất nó ra.
Nhìn thấy con chó khịt mũi liếm láp trên người mình, anh ta thực sự hoảng hốt lạnh toát sống lưng.
Chú chó này rất khôn có thể hiểu được lời nói của mọi người. Mặc dù hiện tại nó không thể tìm thấy vị trí của chiếc chân thứ ba ở đâu nhưng người phụ nữ ở cửa thì biết.
Nếu cô ta chỉ dẫn, anh ta sẽ không còn mạng nào để trốn thoát?
Nghĩ một hồi, bị một con chó cắn là hình phạt đau khổ và nhục nhã đến thế nào.?
Quả nhiên, là lòng dạ đàn bà!!!
Không phải hắn mặc kệ đồ chơi trên người mình, bay ra ngoài sẽ bị cô ta hãm hại sao? Còn về phần …
Được rồi, anh ta thừa nhận bản thân là tên đầu sỏ, nhưng dường như cô ta cũng không chịu thua thiệt, chẳng cô là cô ta thừa hưởng gen di truyền quá trội, vậy thì làm sao có thể tính là lời hay không được?
“Cô Giang, Cô Giang đại từ đại bi, cô Giang xinh đẹp, tổ tông của tôi ơi, chúng ta vẫn còn thời gian để thương lượng, cô muốn cái gì, tôi, tôi sẽ đưa cái đó, được không?”
Nhị Cáp Tử quay đầu lại, nhìn chủ nhân một cách đáng thương.
Grừ, không tìm thấy cái chân thứ ba của hắn.
Dương Tâm lạnh lùng liếc mắt một cái, đưa mắt nhìn về phía Dương Tùy Ý hỏi: “Nếu hôm nay mẹ thủ tiêu hắn ta, con có muốn liều mạng với mẹ không?”
Đứa nhỏ vội vàng lắc đầu, nhưng suy nghĩ lại, lại hung hăng gật đầu, “Nếu như mẹ xử lý bố rồi, về sau con không thể làm anh hai nữa.”
“……”
Dương Tâm trực tiếp đá con chó: “Cút đi.”
Bên trong phòng.
Lục Gia Tân xấu hổ ngồi trên ghế sô pha, run rẩy nhìn người phụ nữ đang đi về phía mình.
anh ta rất sợ.
Thật sự, thật sự rất sợ.
Trên người người phụ nữ này có linh hồn của ác quỷ, không thể trấn áp được.
Dương Tâm đi tới bên cạnh bàn uống nước, đập mạnh cốc nước trong tay xuống bàn, phát ra âm thanh chói tai.
Lục Gia Tân lập tức nhảy dựng lên, cảnh giác nhìn cô như chim sợ cành cong, run giọng nói: “ Tôi, tôi, tôi, đêm đó thật sự là không cố ý, tôi, tôi, tôi không có ấn tượng, Tâm, cô Tâm, cô có chắc là tôi đã qua đêm với cô không?”
Dương Tâm nhẫn nhịn, đè nén cơn giận bốc lên trong người, đi tới bàn làm việc lục máy tính xách tay, sau khi mở máy, đăng nhập tài khoản trò chuyện, lấy ra kiểm định.
“Đây là tài liệu. Anh có thể cầm nó đến chỗ của Triệu an để xác thực. Mỗi tờ tài liệu này đều rõ rành rành, nếu bất kỳ chỗ nào đã bị can thiệp, anh ta chắc chắn sẽ có thể nhận ra.”
Lục Gia Tân không đưa tay ra nhận.
Hắn nhìn chằm chằm, kiểm tra quan hệ cha con mấy ngày nay, rốt cuộc không phải là hoa mắt, hiện tại nhìn thấy thật đau đầu.
“ Cô làm thế nào để biết rằng dữ liệu bên trong bị giả mạo?”
Làm sao cô ấy biết được?
Dương Tâm cười lạnh.
Bởi vì cô ấy nổi tiếng quốc tế …
Quên đi, nói thêm cũng vô ích.
“Tôi sẽ nói lại với anh, không có gì sai trong tờ kiểm tra quan hệ cha con này. Mỗi một dữ liệu trong đó có thể tương quan với nhau và sự sắp xếp rất có trật tự. Không thể bị giả mạo. Hãy làm theo ý muốn của trái tim. Đó là lựa chọn của anh, mặc dù tôi không muốn chấp nhận điều này. Nhưng sự thật thì vẫn là sự thật, nên không ôm bất kì tia hi vọng may mắn nào.”
Lý do tại sao cô ấy chắc chắn rằng Lục Gia Tân là bố ruột của Tùy Ý, ngẫu nhiên là vì cô ấy đã nghiên cứu kỹ lưỡng báo cáo thẩm định và xác nhận rằng không có dấu vết sửa đổi trong đó.
Lục Gia Tân lại ngồi phịch xuống ghế sô pha, sắc mặt xám xịt.
Trên đường đến đây, anh đã giữ một tia hy vọng cuối cùng, cầu mong nghe được từ cô là: “Không phải tôi đã ngủ với anh đêm đó.”Con trai của tôi không phải cốt nhục của anh và anh không có quan hệ gì với mẹ con tôi.”
Nhưng hiện thực đã tát rất mạnh vào mặt anh.
Rất đau “ Cậu hai nhà họ Lục dường như vô cùng kinh ngạc. Tại sao, tùy tiện lại có thể có một đứa nhỏ như vậy, không đáng xấu hổ sao? Khó chấp nhận như vậy sao?”
Khi anh ta nói lời này, giọng điệu của Dương Tâm đột nhiên chìm xuống, nháy mắt cưỡng chế, giống như một lưỡi dao đóng băng ba thước trong hồ nước lạnh giá ngàn năm, lạnh đến mức không có dấu vết của nhiệt độ.
Dù không quan tâm nhưng cô không thể cứ nhìn con mình bị tổn thương.
Đồ chó má này mà làm cha, giống như ngày tận thế sắp đến vậy.