Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 199: Chương 199: Chắc chắn là Lục Gia Bách đã chạm vào tôi!




Cô ta nhớ rằng lúc bị hôn mê thì Lục Gia Bách đang nằm ở bên cạnh cô ta.

Bạch Trác sẽ không làm hại cô ta và cũng không thể hại cô ta được cho nên chắc chắn là Lục Gia Bách đã chạm vào cô ta, chắc chắn là như vậy rồi.

Nhưng mà anh ấy đang ở đâu vậy?

Tại sao cô ta tỉnh lại thì không nhìn thấy anh ấy chứ?

Lẽ nào anh ấy đã tỉnh dậy trước, sau đó lặng lẽ rời đi rồi ư?

Hơn nữa, không phải là mẹ đã nói sẽ dẫn người đến bắt tại trận và để cho mấy quý bà khác nhìn thấy cô ta và Lục Gia Bách đang quan hệ ở trên giường sao?

Mọi người đâu rồi?

Trong đầu cô ta tràn đầy sự khó hiểu và cố gắng chống tay ngồi dậy trên giường.

Khi nhìn xuống, cô ta thấy trên người mình đầy vết bầm tím nhưng trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào như được đỗ mật.

Cô ta biết Lục Gia Bách là một người đàn ông mạnh mẽ, nhát là trên giường và có thể khiến phụ nữ sống không bằng chết.

Nhìn những dấu vết trên cơ thể của cô ta là biết người đàn ông kia đã dùng sức mạnh như thế nào.

Thuốc kích dục của Bạch Trác đúng là rất hiệu quả, cho dù Lục Gia Bách có lý trí và kiên định đến đâu đi nữa thì cũng chỉ có thể ngoan ngoãn ngủ với cô ta mà thôi.

Cuối cùng thì cô ta đã trở thành người phụ nữ của Lục Gia Bách rồi.

Không lâu nữa, cô ta sẽ sinh ra một người thừa kế khỏe mạnh cho nhà họ Lục, một người thừa kế mang trong mình giọt máu của cô ta.

“Cạch’ Cánh cửa bị mở ra và Tôn Bích Như từ bên ngoài lao vào.

Dương Nhã sửng sốt, sau đó nhanh chóng vươn tay nắm lấy cái chăn bên cạnh và quần lầy cơ thể đang trần trụi của mình.

Sau khi nhìn thấy rõ là ai đến thì cô ta nhíu mày hỏi: “Mẹ à, sao bây giờ mẹ mới đến đây vậy?”

Tôn Bích Như vừa thở hỗn hễển vừa nói một cách ngắt quãng: “Có chuyện hơi bất ngờ đã xảy ra cho nên bị chậm trễ nửa tiếng. Ở đây con thế nào rồi? Lục Gia Bách đâu, tại sao cậu ta lại không ở trong phòng vậy?”

Dương Nhã trừng mắt nhìn bà ta, gắt gỏng nói: “Mẹ còn nói nữa sao, con đã đẩy Gia Bách xuống và anh ấy cũng muốn ngủ với con nhưng con đợi mãi mà vẫn không thấy mẹ đưa những quý bà khác đến đây.”

“Cậu ta đã ngủ với con sao?” Khuôn mặt của Tôn Bích Như lộ ra vẻ vui mừng: “Các con thật sự đã xảy ra quan hệ rồi sao?

Thấy bà ta không tin, Dương Nhã đột nhiên kéo cái chăn khăn ở trên người cô ta và để lộ ra những vết bằm tím trên cơ thể ở trước mặt bà ta.

Sau đó, cô ta có chút đắc chí nói: “Những thứ này đều là do anh ấy làm ra. Hiện tại cơ thể của con còn rất đau và rất khó chịu, nhát là chỗ đó vẫn còn đang nóng rực lên. Lẽ nào chuyện này còn có thể là giả nữa sao?”

Tôn Bích Như thở phào nhẹ nhõm, “Cậu ta chạm vào con là được, chạm vào con là được rồi. Nhưng cậu ta đang ở đâu vậy? Tại sao lại không có ở trong phòng chứ?”

Dương Nhã lắc đầu và cẩn thận nhớ lại những gì đã xảy ra trước khi hôn mê, nhưng trong đầu cô ta trống rỗng và không có bất cứ ấn tượng gì. Cô ta chỉ mơ hồ nghe thấy một giọng nói liên tục vang lên: “Lục Gia Bách đã chạm vào cô rồi.”

Vì vậy… Lục Gia Bách nhất định đã chạm vào cô ta.

Cô ta cực kỳ chắc chắn về điều này.

“Có lẽ con không thể chịu được sự tấn công của anh ấy nên đã ngắt đi và đến khi con tỉnh lại thì anh ấy đã rời đi rồi.”

Tôn Bích Như nghe xong thì hơi híp mắt lại: “Con có chắc đó là Lục Gia Bách không?”

“Con chắc chắn.”

“Vậy thì tốt rồi, chỉ cần Lục Gia Bách biết bản thân đã làm gì là được. Đến khi con có thai thì cậu ta sẽ không nghỉ ngờ gì cả.”

Nói xong, bà ta suy nghĩ một chút rồi nói: “Ngày mai con cần phải tìm một cơ hội có tình nuốt thuốc tránh thai ở trước mặt bà cụ nhà họ Lục. Nếu như bà ta hỏi thì con sẽ nói là Lục Gia Bách đã chạm vào con và vì con lo lắng mình sẽ có thai cho nên mới uống thuốc.”

Dương Nhã sửng sốt và kinh ngạc nhìn bà ta, sau đó khó hiểu hỏi: “Mẹ ơi, nếu con nuốt phải thuốc tránh thai thì làm sao con có thể nói với họ rằng một tháng sau con đã có thai chứ?”

Tôn Bích Như trừng mắt nhìn cô ta rồi quát lên: “Mẹ chỉ là muốn đề cho con giả vờ mà thôi. Con thật sự sẽ nuốt sao? Hơn nữa, sau khi bà cụ nhà họ Lục biết chuyện thì cũng sẽ không cho con uống. Con còn sợ cái gì chứ?”

“À,..”

Ngay khi giọng nói của cô ta vừa dứt thì cánh cửa đang khép hờ lại bị đẩy ra lần nữa, và một bóng người nhanh chóng từ bên ngoài lao vào.

Tôn Bích Như chưa từng nhìn thấy Bạch Trác cho nên bà ta kinh ngạc thốt lên: “Anh là ai? Tại sao lại có thể đi lung tung vào phòng của người khác như vậy chứ?”

Khuôn mặt của Bạch Trác lộ ra một nụ cười xấu xa, anh ta vươn ngón tay chỉ vào Dương Nhã ở trên giường và nhướng mày nói: “Đi lung tung ư? Không, không, tôi không được tính là đi lung tung đâu. Tôi đã từng nằm ở trên giường con gái của bà và cô ta đã là người của tôi từ lâu rồi và cô ta còn đang mang thai con của tôi nữa đấy.”

Tôn Bích Như đột nhiên xoay người và nhìn chằm chằm vào Dương Nhã: “Dương Nhã, cậu ta là ai vậy?”

“Anh ta là Bạch Trác.” Dương Nhã nói nhỏ.

Sâu trong đôi mắt của Tôn Bích Như lộ ra sát khí lạnh lẽo.

Chính người đàn ông khốn nạn này đã làm hại đứa con gái duy nhát của bà ta, sau này nếu có cơ hội thì bà ta nhất định sẽ chém cái người này ra thành trăm mảnh.

“Hóa ra là anh Bạch ư, nghe danh đã lâu, nhưng không phải là nhiệm vụ của anh đã hoàn thành rồi sao?

Tại sao anh lại quay trở lại đây vậy?”

Bạch Trác phớt lờ bà ta, đi thẳng đến hướng tây Nam trong phòng, sau khi lục lọi một lúc lâu ở đó thì anh ta nhíu mày nói: “Camera mà tôi lắp ở bên trong đã mắt rồi, thế nào rồi, Lục Gia Bách có chạm vào em không?”

Khuôn mặt của Dương Nhã lập tức đen lại, cô ta cắn răng hỏi: “Anh lắp camera ở trong phòng ư? Tại sao anh dám lắp cái thứ đó ở trong phòng chứ? Bạch Trác, anh đừng có quá đáng như vậy.”

Bạch Trác không trả lời, đưa mắt nhìn về phía Tôn Bích Như đang đứng ở bên cạnh giường, sau đó nở nụ cười thản nhiên và nói: “Bà Dương cũng cho rằng tôi không nên lắp camera ở trong phòng sao?”

Tôn Bích Như hơi híp mắt lại, sau một lúc im lặng thì cười nhạt: “Con gái của tôi chưa có nhiều kinh nghiệm, cũng ít kiến thức cho nên không thể tránh khỏi việc thiếu suy nghĩ trong nhiều chuyện. Anh Bạch làm như vậy là đúng, chỉ có quay được quá trình Lục Gia Bách và Dương Nhã quan hệ ở trên giường thì sau này cậu ta mới không không thừa nhận. Nhưng bây giờ camera đã biến mát thì chắc là nó đã bị Lục Gia Bách phá hủy rồi. “

Nói xong, bà ta nhìn về phía Dương Nhã và nói: “Dương Nhã, anh Bạch làm vậy là vì lợi ích của con và con nên biết ơn anh ta. Bây giờ cái camera đã không còn nữa, do vậy con chỉ có thể làm theo những gì mẹ đã dạy cho con. Con đừng có nóng nảy, cứ từ từ mà làm.”

Bạch Trác cũng quay đầu nhìn Dương Nhã ở trên giường, sau đó nhíu mày hỏi: “Em có chắc chắn là Lục Gia Bác đã chạm vào cô không? Em đừng có nói dối anh, nếu chúng ta mà đi sai một bước thì chúng ta sẽ mắt tất cả đấy.”

“Là anh ấy.” Dương Nhã hét lớn một tiếng: “Là anh ấy, là anh ấy, chính là anh ấy. Trước khi tôi ngất đi thì anh ấy vẫn còn ở trên người của tôi cho nên làm sao có thể không phải là anh ấy được?”

Biệt thự bên bờ sông.

Ở trong phòng ngủ chính.

Lục Gia Bách dựa người vào ghế sô pha, khuôn mặt tuấn tú của anh trắng bệch giống như một con ma, chỉ cần nhìn là biết do anh đã mắt quá nhiều máu.

Đứng ở một bên, Dương Tâm đang lấy tay đỡ trán và khuôn mặt của cô tràn đầy vẻ bất đắc dĩ.

Cô càng ngày càng chán ghét hai bàn tay của mình rồi. Chỗ nào không đâm mà lại đi đâm vào đùi của anh ấy, và nó còn chỉ cách cái bộ phận đó một chút nữa chứ.

Vừa nghĩ cô sẽ phải đối mặt với cái bộ phận đó… bộ não của cô lập tức cảm thấy choáng váng.

Khi xử lý vết thương, tay cô chắc chắn sẽ đụng phải những chỗ không nên chạm vào. Một khi khiến cho thú tính của người đàn ông này lên cao thì không phải là cô tự làm cho bản thân mình thấy khó chịu sao?

“Hay là em đưa anh đến bệnh viện nhé. Bác sĩ ở đó chuyên nghiệp hơn và anh sẽ cảm thấy đỡ đau đớn hơn rất nhiều.”

Lục Gia Bách mở to mắt, liếc nhìn cô với vẻ không đứng đắn và chế nhạo nói: “Bác sĩ thiên tài nồi tiếng quốc tế Vô Danh vừa nói rằng các bác sĩ ở trong bệnh viện chuyên nghiệp hơn mình ư? Em không cảm thấy lời nói đó rất giả dối sao? Cửa phòng ở phía sau lưng em, nếu em không muốn giúp tôi cầm máu thì đi ra ngoài đi, chứ đừng vòng vo ở đây nữa. Coi như anh bị chó cắn một cái và cái chân này cứ đề nó bị tàn tật đi.”

Người đàn ông chó má này, anh ấy đang chơi trò cáu kỉnh với cô sao?

“Cởi quần.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.