Lục Gia Bách đảo mắt, nhìn thẳng về phía cô, nhíu mày hỏi: “Em vừa nói gì?”
Dương Tâm liếc mắt, nặn ra máy chữ: “Mau! Cởi! Quần! Áo! Ra!”
Lục Gia Bách ho nhẹ hai tiếng.
Người phụ nữ này đúng là lúc nào cũng đổi mới cái nhìn của anh.
“Em chắc chắn rồi đúng chứ?”
“Còn cần em phải cởi giúp anh sao?”
“Cần, em mau tới đi.”
Dương Tâm cầm lấy một chiếc gói ôm ném thẳng về phía anh.
Sau đó khi xoay người đi vào phòng đề đồ thì tiện tay lấy cho anh một bộ đồ ngủ mới, nghiến răng lên tiếng: “Mau mặc vào đi đừng để lộ bắt cứ thứ gì ra ngoài, nếu làm dơ bản mắt em thì em sẽ cắt bỏ đáy!”
Lục Gia Bách chật vật cởi quần tây của mình ra, sau đó cầm bộ đồ ngủ đắp hờ lên eo mình.
Trên đùi anh lúc này toàn là máu, tất cả đều bị nhuộm một màu đỏ tươi.
Cũng may là người phụ nữ này ra tay vẫn còn có chừng mực, nếu không thì cái chân này của anh, không, đúng hơn là cái mạng này của anh cũng không thể giữ được.
“Trước mắt em sẽ cầm máu cho anh trước, sau đó sẽ tiến hành may vết thương lại rồi băng bó.”
Vừa nghe thấy băng bó vết thương, cơ thể của ngài Lục không tự chủ được mà trở nên run rầy.
Không còn cách nào khác, trong lòng anh đã để lại một bóng ma tâm lý với việc may vết thương của người phụ nữ này.
“Chuyện đó, trong hòm thuốc có thuốc gây tê cục bộ đấy, lát nữa em nhớ tìm cho anh hai lọ nhé.”
Dương Tâm cười lạnh một tiếng, đưa tay cầm lấy chai cồn sau đó tưới lên vết thương trên đùi của anh.
Đây là cảm giác gì chứ?
Muốn sát muối lên vết thương sao? Cảm giác này cũng không khác cảm giác đó là bao.
Đau quá đi mắt!
Cảm giác này giống như có hàng vạn thanh kiếm đang cứa lên da thịt của anh vậy.
Nếu không phải anh có ý chí mạnh mẽ thì e rằng lúc này đã ngắt tại chỗ mắt rồi.
Đúng là người phụ nữ lòng dạ đen tối!
Từng giọt mồ hôi như hạt đậu chảy xuống trán anh, sau đó rơi xuống vòng ngực rắn chắc màu đồng, mơ hồ hiện lên một bức ảnh rung động lòng người. Dưới ánh đèn người đàn ông này trông càng quyến rũ hơn bao giờ hết.
Dương Tâm mò dụng cụ cầm máu trong hòm y tế, sau đó đỗ một ít thuốc khử trùng lên bắt đầu lau quanh vết thương.
Cô vừa mới xoay người thì trên tay đột nhiên xuất hiện một luồng sức mạnh.
Ngay sau đó cả người cô bị người đàn ông kia kéo vào lòng.
Sau đó một nụ hôn mạnh mẽ rơi xuống môi cô, nhanh chóng nuốt trọn môi cô.
Răng môi ma sát với nhau, cô thậm chí còn cảm nhận được đầu lưỡi anh đang run rẩy, xem ra lần này anh vô cùng đau.
Sau một hồi do dự, cô muốn chậm rãi thả lỏng thần kinh, để mặc cho anh hung hăng giày vò đôi môi cô, trút bỏ sự đau đớn mà vết thương mang lại cho anh.
Không biết qua bao lâu, cảm giác đau đớn kia dần biến mắt, lúc này anh mới chậm rãi buông cô ra, dùng giọng nói khàn khàn lên tiếng: “Biện pháp này còn tốt hơn thuốc tê gắp máy lần, đợt lát nữa anh vẫn sẽ hôn em như thế là không còn cảm thấy đau đớn nữa rồi.”
Khóe miệng Dương Tâm co lại, trợn mắt nói với anh: “Mặc dù y thuật của bà đây vô cùng lợi hại thế nhưng cũng không thể vượt qua việc hôn môi vá miệng chó này sao?”
Đúng là người phụ nữ độc miệng.
“Đừng có lộn xộn nữa, vết thương đã được khử trùng, bây giờ em sẽ tiền hành cầm máu cho anh, sau đó sẽ khâu lại.”
Lục Gia Bách buông cô ra, nửa người trên dựa vào chiếc ghế dựa, sau đó chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Dương Tâm liếc anh một cái, ánh mắt hiện lên vẻ phức tạp.
Vừa rồi cô không hề phản kháng mà ngược lại còn chủ động phối hợp với động tác của anh, để mặc cho anh muốn làm gì làm, đóng những dấu hiệu chỉ thuộc về một mình anh lên môi cô.
Cô thật sự đã nảy sinh tình cảm với người đàn ông này rồi sao?
Vị trí của vết thương quá đặc biệt, nếu muốn vá kín lại thì không thuận tay cho lắm.
Không còn cách nào khác cô chỉ có thể quỳ xuống đất, cúi người dán mặt vào chân anh.
Tư thế này có thể khiến người ta xuất hiện nhiều suy nghĩ, cô cũng đang cố gắng gạt bỏ cảnh tượng đáng xấu hỗ khiến thần kinh cảm thầy căng thẳng ra khỏi đầu cô.
Thuốc mê bắt đầu phát huy tác dụng, khi cây ngân châm chạm vào da thịt, Lục Gia Bách cũng không có cảm giác gì.
Thế nhưng số lần mà bàn tay của cô vô tình chạm vào da thịt anh khiến anh bắt đầu có phản ứng.
Nhịp tim của anh đập càng lúc càng nhanh, hô hấp cũng bắt đầu trở nên dồn dập.
Không cần ngắng đầu lên Dương Tâm cũng cảm thầy có một ánh mắt nóng bỏng đang nhìn chằm chằm về phía đỉnh đầu cô, giống như một con mãnh thú đang để ý con mồi của mình, ý muốn chiếm đoạt vô cùng cao.
Cô cố gắng chống đỡ khoảng năm phút cuối cùng vết thương cũng được vá xong.
Trong lúc cô chuẩn bị bôi thuốc lên vết thương anh thì cánh tay đột nhiên bị anh bắm một cái.
Cô theo bản năng ngắng đầu lên, lúc đối diện với ánh mắt nóng bỏng của anh, cả người cô bắt đầu trở nên run rầy.
Người đàn ông này đã hoàn toàn mấy khống chế, lúc nhìn cô trong mắt tràn đầy ý muốn chiếm hữu.
“Lục, Lục Gia Bách, anh bình tĩnh lại một chút đi, đừng có ép em phải ra tay với anh đấy!”
Lục Gia Bách giơ cánh tay còn lại chỉ về phía cửa phòng, khàn khàn lên tiếng: “Em mau đi chuẩn bị cho anh một chút đồ ăn đi, mọi chuyện còn lại cứ để anh xử lý. Nếu cứ để em tiếp tục khiêu khích như thế thì anh sẽ không chịu nổi mắt.
Dương Tâm theo bản năng rụt tay lại, sau đó đứng dậy lui về sau mấy bước, sau đó ném chai thuốc trong tay vào ngực anh, rồi xoay người rời khỏi phòng.
“Thuốc bôi, anh mau bôi đi rồi băng bó vết thương lại. Vết thương không sâu nên anh nghỉ ngơi hai ngày thì ổn rồi, em còn có việc nên về trước đây, anh tự gọi đồ ăn đi.”
Ngài Lục hơi hé mắt, nhìn về phía bóng lưng của cô, trong lòng cảm thấy vô cùng hồi hận.
Một cơ hội tốt như thế, tại sao anh còn phải giả vờ làm gì, trực tiếp bộc lộ bản tính sau đó nhào về phía cô luôn không được sao?
Sau khi Dương Tâm về tới chung cư Thịnh Cảnh thì đụng phải Trần Tuấn ở dưới lầu.
Anh ta đứng dưới ánh đèn đường, ánh đèn lờ mờ kéo dài bóng của anh ta, nhìn từ xa trong vô cùng cô đơn.
Lúc này trong đầu cô chỉ nghĩ đến lúc Lục Gia Bách hôn cô ban nãy, cảm thầy vô cùng xấu hổ.
Trước đây trong lòng cô không có cảm giác gì, thế nhưng không hề áp lực nhận lời cầu hôn của Trần Tuấn.
Thế nhưng bây giờ Lục Gia Bách lại dùng một dáng vẻ bá đạo mà xông vào thế giới của cô, khuấy động cuộc sống của cô khiến mọi thứ trở nên rối tung lên.
Cô không hiểu lòng mình, những suy nghĩ cứ thay phiên nhau kéo tới.
Dường như cảm giác muốn kết hôn với Trần Tuấn cũng không còn đậm đà như trước nữa.
Thậm chí trong lòng cô còn cảm thấy bài xích việc này.
“Trần Tuần, sao anh lại đứng ở đây, Tùy Ý không có ở nhà sao?”
Trần Tuần bước về phía cô, tư thế nhẹ nhàng đi tới bên cạnh cô rồi dừng lại, dùng ánh mắt khó hiểu nhìn về phía cô.
“Dương Tâm, em thật sự không muốn kết hôn với anh sao? Em… Có phải em đã động lòng với anh họ của anh rồi không?”
Dương Tâm thoáng kinh ngạc, cô thay đổi suy nghĩ một chút, không nhịn được cười khổ.
Trần Tuần là ai chứ? Sao cô có thể giấu diềm anh ta điều gì được chứ?
“Trần Tuấn, em không muốn hai anh em anh xảy ra bắt hòa, tình cảm mà Lục Gia Bách dành cho em cũng chỉ là nhất thời mà thôi, qua giai đoạn này thì anh ấy sẽ không còn cảm giác gì nữa.”
Thật không?
Vẻ mặt Trần Tuấn hiện lên một nụ cười gượng gạo.
Đây chỉ là nhất thời thôi sao?
Chỉ là nhất thời mà dám lấy mạng của mình ra để đánh đổi sao?
Anh ta không ngốc, anh ta có thể nhìn ra tình cảm mà Lục Gia Bách dành cho Dương Tâm, cũng nhận ra được sự thay đổi trong tình cảm của Dương Tâm.
“Một người phụ nữ ưu tú như em được những người khác xem trọng là chuyện vô cùng bình thường.
Dương Tâm, anh có thể cho em một cuộc sống yên bình, còn anh họ anh thì chắc chắn sẽ không làm được.”