SẠP Một tiếng kêu thảm thiết vang lên. <!-- Composite Start --> <!-- Composite End --> Ông Triệu vội vàng chạy tới, thấy vợ ôm lấy cánh tay đầm đìa máu tươi mà kêu rên.
Lại nhìn lấy bên cạnh có đứa cháu đứng ở đấy, thấy cậu bé còn nhỏ tuổi mà trong mắt của cậu bé có hiện lên hận ý, trái tim đột nhiên trầm xuống.
“Tiểu…”
Không đợi ông ấy mở miệng, Tiểu Tân nhanh như chớp chạy đi.
Vừa chạy vừa cho tay vào túi lấy điện thoại ra. <!-- Composite Start --> <!-- Composite End --> Lục Gia Bách nên cảm thấy may mắn khi cậu bé kịp thời gọi điện thoại.
Nếu sớm mười phút, anh sẽ buồn bực đến chết mắt.
*Đi nhanh lên, Tiểu Tân vừa rồi gọi điện thoại cho em, nói Trinh Trinh bị Bà Triệu đẩy ngã chảy rất nhiều máu, IVF (thụ tinh ống nghiệm) mới đưa vào người cô ấy mà giờ lại bị thương nặng như vậy, em lo rằng.
Lục Gia Bách đã nhanh chóng lấy quần áo của hai người tới.
“Đừng nói gì nữa cả, nhanh chóng mặc quần áo vào, anh đưa em đến cơ sở y tế.”
Đứa bé trong bụng Lê Vãn Trinh không thể nào giữ được.
Không những đứa con không giữ được, ngay cả tử cung của cô ấy đã bị thương nặng đến lần thứ hai, Dương Tâm đề nghị cắt bỏ tử cung.
Lê Vãn Trinh từ trong hôn mê từ từ tỉnh lại, sau khi nghe xong đề nghị của Dương Tâm, điên cuồng lắc đầu.
“Không, Tâm Tâm, tớ không thể cắt bỏ tử cung, nếu không có tử cung, tớ làm sao có thể có con được nữa? Nếu không thể có con nữa, Tiểu Tân phải làm sao bây giờ? Ai sẽ cứu nó?”
Dương Tâm ngước mắt nhìn Triệu An ở phía giường đuôi, trầm giọng nói: “Cô ấy đã mắt đi lý trí, lời nói của cô ấy không được tính, anh quyết định đi, nếu không cắt bỏ tử cung đi, rất có khả năng sẽ biến thành ung thư, anh phải suy nghĩ thật kỹ.”
Triệu An là một bác sĩ nổi tiếng, anh ta sao có thể không biết hậu quả khi tử cung có những vết thương nặng như thế.
Nhìn sắc mặt tái nhợt đến gần như trong suốt của Lê Vãn Trinh, anh ta đi đến bên mép giường, đến gần nắm lấy tay cô ấy.
Lê Vãn Trinh nóng nảy, gắt gao bóp chặt cánh tay anh ta, khóc ròng nói: “Triệu An, anh sẽ không tàn nhẫn như vậy đúng không? Anh sẽ không trơ mắt nhìn Tiểu Tân ngồi chờ chết đúng không?”
Triệu An duỗi tay vuốt ve khuôn mặt của cô ấy, động tác vừa dây dưa vừa thương tiếc, giọng nói nghẹn ngào nói: “Nhưng anh cũng không thể nhìn em từng bước đi về phía cái chết, Vãn Trinh, sẽ có cách khác, thật sự không được, chúng ta sẽ mời người khác mang thai hộ, anh không thể để em mạo hiểm như vậy.”
“Không…” Thái độ của Lê Vãn Trinh cứng đầu như cũ: “Sức khỏe của em tự mình em biết, cho em thêm thời gian một năm, chờ em mang thai được một đứa con để chữa khỏi bệnh cho Tiểu Tân, lúc đó anh hãy cắt bỏ tử cung của em đi được không? Được không?”
Bà Triệu tức giận đến ngứa cả răng.
Ông già này có ý gì?
Ông ta là đang nói nếu Triệu An đồng ý, con trai nhà họ Triệu của bà phải đi ở rễ nhà họ Lê sao?
Ngay cả nhà họ Phó cũng không có đưa ra loại yêu cầu vô lý này, ông già chết tiện làm sao dám?
“Yên tâm, cho dù con trai tôi cả đời này không kết hôn, cũng sẽ không đến nhà họ Lê ở rể.”
Bà Triệu vừa nói xong liền tự mình vả vào mặt mình.