Bởi vì sau khi Triệu An đi ra câu đầu tiên anh ta nói chính là: “Lê Vãn Trinh là vợ của con, con sẽ không ly dị, trừ khi một trong hai người chúng con chết.” <!-- Composite Start --> <!-- Composite End --> Bà Triệu tức giận đến mức ngắt ngay tại đó.
Triệu An thờ ơ, nói với ông Triệu: “Chuyện mà mẹ ra tay khiến Trinh Trinh sảy thai con sẽ không truy cứu nữa, còn nữa mong hai người tôn trọng vợ và con trai của con, hai mẹ con bọn họ nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, con cũng không muốn sống nữa, hãy để cho một nhà bốn người chúng con được đoàn tụ đi dưới suối vàng đi.”
Ông Triệu khẽ thở dài một tiếng.
Người vợ này của ông cả đời hiếu thắng, vẫn là không bỏ xuống được anh em bên nhà mẹ đẻ, dù sao cũng phải hy sinh hôn nhân của con trai để lót đường cho nhà mẹ đẻ. <!-- Composite Start --> <!-- Composite End --> Tuy rằng ông cũng không tán đồng cách làm của bà ấy, nhưng dù sao thì cũng là vợ chồng mấy chục năm rồi, ông không thể bỏ bà ấy.
“Bố sẽ khuyên bà ấy, chuyện Lê Vãn Trinh sảy thai bố cũng cảm thấy cực kì đau lòng, chờ cô ấy đỡ hơn một chút, bố sẽ lại đến đây xin lỗi cô ấy.”
Sau khi nhìn thấy bố Triệu ôm Bà Triệu rời đi, bố Lê không hề khách khí hỏi: “Cậu đã nghĩ đến đường lui chưa? Hiện giờ cậu cùng nhà họ Phó đã không còn mối quan hệ gì, bọn họ có lẽ cũng sẽ không hiến tủy nữa, Tiểu Tân phải làm sao bây giờ?”
Không đợi Triệu An mở miệng, Dương Tâm từ trong phòng đi nói: “Cháu sẽ nghĩ cách để nhà họ Phó hiến tủy, việc này mọi người không cần lo lắng.”
Xem ra cô vẫn là nên đến đi nhờ vả Phó Đức Chính.
Lục Gia Bách dẫn Dương Tâm cùng với ba đứa nhỏ trở về nhà.
Lục Thanh Thanh vội vàng đi đến, ôm chặt lấy cánh tay của Dương Tâm, cười tủm tỉm gọi lớn “chị dâu”.
Dương Tâm duỗi tay nhéo nhéo khuôn mặt của cô ấy, nhướng mày nói: “Chị chưa chuẩn bị quà ra mắt đâu, sợ là em đã gọi một tiếng chị dâu uổng công rồi.”
Lục Thanh Thanh trợn ngược lòng trắng mắt lên: “Chẳng lẽ em còn trông cậy vào một người phụ nữ vô tâm như chị cho em một phong bao lì xì hay sao chứ?”
Dương Tâm không nhịn được bật cười: “Nghe nói em rất hâm mộ thần đua xe Lai Chiến, đúng lúc không lâu nữa sẽ có giải đấu đua xe công thức F1 thế giới, mà sẽ tổ chức ở Hải Thành, chị sẽ nghĩ cách giúp em lấy được một bức ảnh có kí tên.”
“Wow.” Lục Thanh Thanh dậm dậm chân tại chỗ: “Chị dâu chị nói những điều này đều là thật sao? Chị có thể giúp em lầy được một bức ảnh có chữ kí của thần đua xe Lai Chiến sao?”
Dương Tâm nháy nháy mắt: “Sao nào, không tin chị à?”
“Các con đã trở lại.” Bà Lục xụ mặt xuống hỏi.
Lục Gia Bách không trả lời, nghiêng đầu nhìn về phía Dương Tâm đang đứng ở một bên.
Dương Tâm cũng không nói chuyện, rũ mắt nhìn ba đứa nhỏ.
Lục Minh ngoan ngoãn gọi lớn “bà nội”.
Dương Tùy Tâm chép chép miệng, cũng ngọt ngào gọi “bà nội”.
Nụ cười trên khuôn mặt của bà Lục ngày càng tươi hơn, có chút chờ mong mà nhìn về phía Dương Tùy X Cậu nhóc bĩu môi, hừ hừ hai tiếng, không gọi “bà nội” giống mọi người, mà là làm câu “Lão Thái Tuế”.