“Không được.” Nhị trưởng lão thậm chí không nghĩ gì đã phản đối: “Có người nói con bé có tình cảm với cậu chủ nhà họ Thẩm, ngày ngày vẫn đeo bám anh ta, điều này nhất định không phải là vô cớ mà có. Chúng tôi không muốn cược, Huyền Cần là hy vọng duy nhất của gia tộc, không có lí do nào nữa, con bé lần nào phải trở về với chúng tôi.”
Trên mặt Dương Tâm hiện lên một ánh mắt sắc như kim, cô ngoài miệng cười nói: “Ông nghĩ các ông có đủ tự tin để mang cô ta ra khỏi ánh mắt của tôi không?”
Vẻ mặt của nhị trưởng lão trầm xuống.
Cuộc trò chuyện này hoàn toàn sụp đổ, ông ta không còn lịch sự nữa, lạnh lùng nói: “Cô ở trong nước quả nhiên có chút thế lực, nhưng thế này không đủ để so với gia tộc Hải Nhân. Tôi khuyên cô đừng tự làm lớn chuyện lên, nếu không tai nạn đến nơi thì tìm chỗ trốn cũng không có đâu.”
“Ò, vậy ư?” Một giọng nói trầm ám vang lên từ cửa. <!-- Composite Start --> <!-- Composite End --> Là Lục Gia Bách.
Không biết khi nào anh ấy đi tới.
Đang dựa vào mép cánh cửa.
Một tay để lên ngực và một tay vuốt cằm.
Khuôn mặt đẹp trai xuất hiện một nụ cười xấu xa.
“Các vị, các người ở trên địa bàn của tôi đe doạ người phụ nữ của tôi hình như không ổn lắm? Cô ấy không thể so với ông, nếu cộng với cả nhà họ Lục thì sao? Ông cho rằng mình có khả năng chiến thắng trên địa bàn của tôi ư?”
Sắc mặt của nhị trưởng lão biến đổi rõ rệt.
Làm sao ông ta lại quên được rằng người phụ nữ này đang dựa dẫm vào thế lực nhà họ Lục rồi.
Nếu thêm một gia tộc nhà họ Lục nữa, thì thật sự rất khó để đối phó.
“Anh Lục, gia tộc Hải Nhân và nhà họ Lục trước giờ vẫn nước sông không phạm nước giếng. Anh muốn phá vỡ sự yên bình này mà bắt đầu gây họa trước sao?”
Lục Gia Bách cười: “Chỉ cần ông đừng chọc giận người phụ nữ của tôi, chuyện gì cũng dễ nói, ngược lại nếu vợ của tôi không vui, tôi sẽ rất giận dữ.”
“Anh…”
Dương Tâm nhìn thầy hai người quá căng thẳng, và thực sự lo lắng rằng cuối cùng sẽ kích động một cuộc chiến giữa hai gia tộc lớn.
“Nhị trưởng lão vội gì chứ, tôi còn chưa nói xong những gì muốn nói. Ông có thể đưa Huyền Cần về gia tộc Hải Nhân, nhưng ông phải cho tôi một tháng để thuyết phục cô áy. Nếu cô ta đồng ý, thì ông hãy đưa cô ấy đi.”
Nhị trưởng lão nghiền răng hỏi: “Nếu con bé không đồng ý thì sao?”
“Sao rồi, Nam Kiên gần đây có biểu hiện gì khác thường không?”
“Thưa cô, lão đại bên phía Đông có dừng chân ở Hải Thành hơn một tháng, giữa chừng lại tạt qua Seattle để gặp mặt một người, sau đó lại quay về Hải Thành.”
Động tác của Tô Yến hơi dừng lại, chắm rãi quay đầu nhìn tên vệ sĩ áo đen, cau mày hỏi; “Có tra được danh tính người kia là ai cùng lý do tại sao anh ta cứ một mực ở lại Hải Thành không?”
Gã vệ sĩ có chút khó xử, chần chờ không nói ra.
Đôi mắt xinh đẹp của cô ta trở nên lạnh lùng dường như có thể đóng băng người đối diện, cô ta quát: “Có phải anh định lừa gạt chủ nhân của mình hay không? Có phải thấy bồ tôi mắt rồi nên muốn tạo phản hả?”
“Thuộc hạ không dám.” Gã vệ sĩ áo đen vội vàng quỳ một chân xuống đất, gục đầu nói: “Ngài Tô đối với tôi ân nặng như núi, bây giờ ngài ấy không còn nữa, tôi đã từng thề rằng sẽ bảo vệ cô chủ bằng cả tính th “Vậy anh còn chần chừ cái gì, còn không mau trả lời câu hỏi của tôi.”