“Là, là Lạc Hà, cô hai nhà họ Lạc ở Hải Thành.” Sau khi nghe được cái tên này, tay của Tô Yến không tự chủ được siết lại, mồi câu trong tay cũng bị bóp nát bấy.
Lạc Hà…
Lạc Hà…
Tại sao con nhỏ đó còn chưa chết? <!-- Composite Start --> <!-- Composite End --> Tại sao nó vẫn còn sống cơ chứ?
“Cô chủ, còn có một việc nữa tôi cần báo cáo.”
“Nói.”
“Lão đại khu vực phía Tây cũng đã tới Hải Thành.”
Ngay lập tức, ánh mắt của Tô Yến liền tràn đầy thù hẳn.
Con ả Lạc Hà tỉ tiện kia đúng là tốt số.
Hai người cầm quyền ưu tú nhất của Ám Long cũng bị nó mê đến ngày nhớ đêm mong, chỉ nghĩ tới điều ấy thôi thì sao cô ta có thể không ghen tị, không hâm mộ…không căm hận cho được?
Con nhỏ đó chỉ là một bình hoa, xảy ra chuyện cũng chỉ biết bảo gì nghe nấy, dựa vào đâu mà cô ta lại có thể nắm bắt được một người đàn ông như Nam Kiên, có được một người anh cả như Lạc Hồ chứ?
Tại sao?
Nỗi đau bị mắt tay rồi mắt con hẳn sẽ khiến con ả đó phải chịu dày vò cả đời.
Cái chết có lẽ chính là một sự giải thoát, nó sống càng khổ sở, thì cô ta càng vui vẻ.
Cho nên không chết cũng tốt, tiếp tục sống ở cái nơi địa ngục trần gian này mà tận hưởng những màn tra tấn tiếp theo đi. Xin ủng hộ chúng tôi tại == trumtruyen . ME ==
Cô bé Dương Tùy Tâm thuận tiền lăn một vòng trực tiếp sà vào lòng bố mình, hai tay vòng lên cỗ Lục Gia Bách, ghé sát vào tai anh rồi nói: “Bố, con sắp được làm chị rồi.”
Lục Gia Bách sửng sốt một chút.
Anh híp mắt quay sang nhìn mấy thằng con nghịch ngợm, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Dương Tùy Ý: “Con đã làm gỉ? “
Cậu bé đảo mắt một cái.
Sao mỗi lần có chuyện là lại đổ lên đầu cậu thế nhỉ?
Cô bé tiếp tục nhỏ giọng nói: “Là do anh cả lén đem thuốc tránh thai đổi thành vitamin còn anh hai thì lén chọc rất nhiều lỗ trên bao, bố, chuyện hôm nay bồ đã biết, giờ chỉ có thể nhắm mắt chịu trận thay bọn con mà thôi.”