Sau khi nhìn con gái rời đi, bà nghiêng đầu nhìn Hải Vy, cười nói: “Các con đúng là người trẻ mới hiểu được suy nghĩ của người trẻ, bác bây giờ già rồi, nếu không có con nhắc nhở thì hôm nay đã mặt dày đi cùng con bé đến đó rồi, cuối cùng lại làm ảnh hưởng đến cuộc nói chuyện giữa hai mẹ con nó.”
Hải Vy khẽ cười: “Cháu đi nấu canh, nấu cho bác một phần nữa, Dương Thiếu, con ở phòng khách với bà, đừng có nghịch ngợm lung tung đấy.”
“…”
Sau khi Lạc Hà lái xe rời khỏi nhà được nửa tiếng thì bỗng nhận được tin tức của Lạc Hồ và Nam Kiên.
Hai người biết được Lạc Hà một thân một mình đi ra ngoài, trong lòng đồng thời xuất hiện một dự cảm chẳng lành.
Cô đã tới Hải Thành một thời gian dài như vậy nhưng cũng chưa thấy đến thăm mộ Hữu Hữu bao giờ, nay đột nhiên lại kì kì quái quái đi đến đó, nhất định là có chuyện gì đó uẩn khúc.
“Lạc Hồ, anh nhanh chóng huy động tất cả thế lực của mình ở Hải Thành để đi tìm cô ấy đi, tôi sợ cô ấy sẽ xông vào phân bộ Ám Long, hoặc là biết được Tô Yến ở bên ngoài nên chuẩn bị liều mạng đi tìm cô ta.”
Lạc Hồ nghe Nam Kiên nói xong thì lập tức sắc mặt trở nên trầm xuống.
Lần trước cô ám sát Tô Yến, kéo tới vô số sự phẫn nộ từ tầng tầng lớp lớp người của phân bộ Ám Long, may mà có thủ lĩnh của nhóm người đó đứng ra dẹp yên chuyện này, cứu cô một mạng.
Bây giờ nếu chuyện đó xảy ra thêm một lần nữa, sợ là ngay cả thủ lĩnh của phân bộ Ám Long cũng không thể cứu nổi cô.
“Được, tôi sẽ phái người đi tìm cô ấy.”
Phía tây ngoại thành.
Quán trà đầu đường Hà Hoa.
Bên trong một gian phòng trang nhã ở trên tầng ba.
Tô Yến nhìn Lạc Hà đến đúng hẹn, nhíu mày nói: “Cô thế mà lại đến đúng giờ như vậy sao, mạng cũng rất lớn, bị tôi chỉnh nhiều lần như vậy rồi mà vẫn có thể kéo dài chút hơi tàn, nói cô là tảng đá trong hầm cầu vừa cứng vừa hôi cũng không ngoa đâu.”
Lạc Hà thong thả bước đến chỗ đối diện cô ta rồi ngồi xuống, ánh mặt lạnh lùng nhìn thẳng về phía cô ta, gằn từng chữ một: “Tô Yến, cô có biết hôm nay là ngày gì không?”
Tô Yến sửng sốt, trừng mắt suy nghĩ một chút, kết quả là dù có nghĩ tới nghĩ lui vẫn không thể nhớ được, cô ta lắc đầu nói: “Cái này tôi không biết thật, nhưng tôi chắc hôm nay không phải là ngày lễ lạt gì đâu, có chuyện gì cô cứ nói thẳng ra!”
Lạc Hà lấy ra một tấm hình từ trong túi áo, vứt lên trên mặt bàn, lạnh lùng nói: “Hôm nay là ngày giỗ của con trai tôi, đây là hình của thằng bé, lẽ nào cô không có gì muốn nói với thằng bé sao?”
Nhìn bức ảnh máu chảy thành sông này, con ngươi của Tô Yến nhẹ nhàng ro rút hai cái.
Nhất là khi nhìn thấy đứa trẻ có đôi mắt đỏ như máu đang nằm trong vòng tay của Lạc Hà, cô ta cảm thấy toàn thân kinh hãi, nổi hết cả da gà.
Cô ta biết vụ tai nạn xe hơi năm đó thảm khốc như thế nào, nếu không thì… con trai của Lạc Hà đã không chết.
Nhưng khi nhìn thấy bức ảnh khủng khiếp này, cô ta cảm thấy bản thân vẫn đánh giá thấp sự kinh hoàng của hiện trường vụ tai nạn xe hơi năm đó rồi.
“Lạc, Lạc Hà, cô đừng nghĩ dùng những thứ rác rưởi này để uy hiếp tôi, không thể nào đâu, đó chỉ là thứ vô dụng thôi, cô nói hôm nay là ngày giỗ của con trai mình sao? Được rồi, chi bằng hôm nay cô cũng chết đi, hai mẹ con cùng chung một ngày giỗ, nói không chừng kiếp sau có thể nối tiếp mối nhân duyên mẹ con này.”
“Được đấy.” Lạc Hà chống tay vào mặt bàn đứng lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm gương mặt của Tô Yến, bộ dáng hung dữ, giống như những con quỷ từ mười tám tầng địa ngục chui lên.
“Được, tôi sẽ xuống địa ngục, nhưng mà… điều kiện tiên quyết đó là phải kéo cả cô xuống nữa.”
Con ngươi Tô Yến co rút kịch liệt, ở sâu trong đáy mắt cô ta hiện lên một tia sợ hãi.
Cô ta sợ!
Thật sự rất sợ!
Người phụ nữ này không phải là đang liều mạng đó sao?
Lạc Hà của ngày hôm này chính là kiểu bất cần, mục đích cuối cùng của cô chỉ có báo thù, vì báo thù cô sẵn sàng hi sinh bản thân, không có chuyện gì cô không dám làm.