Một giọng nói khàn khàn và trầm thấp vang lên bên tai cô ta, kéo cô ta bừng tỉnh.
Ý thức trở lại, những ký ức trong ngày hiện lên trong đầu từng chút một.
Cô ta nhớ rằng mình đã uống thuốc phá thai và sau đó bất tỉnh dưới sự kích thích của cơn đau dữ dội.
Vân Hoành…
Anh ta liệu có biết chuyện cô ta mang thai không?
Một luồng sát khí lạnh lẽo từ đôi mắt của cô ta bắn ra, cô ta đột nhiên bật dậy khỏi giường, liếc qua Vân Hoành đang ngồi trên sô pha.
“Anh biết hết rồi?”
Vân Hoành khẽ nheo mắt, không trả lời câu hỏi của cô ta, tự lẩm bẩm một mình: “Thì ra ngày đó em không nói đùa. Em thật sự phát sinh quan hệ với Thẩm Thành rồi mang thai. Hải Cẩn, em biết chuyện này nếu để gia đình biết thì kết quả sẽ thế nào không?”
Hai mắt của Hải Cẩn sa sầm và khuôn mặt nhợt nhạt của cô ta trở nên tái nhợt hơn.
Nếu để người lớn trong gia tộc biết cô ta có con với ngoại tộc, nhất định sẽ bị đuổi ra khỏi gia tộc. Giống như chị gái cô ta, đến lúc đó thì ngay cả bố mẹ cô ta cũng không thể bảo vệ được cô ta.
“Vậy thì tôi nên chúc mừng anh. Không cần dùng sức mà cũng có thể nắm được điểm yếu của tôi. Không phải anh muốn đoạt quyền sao? Đến gặp mấy ông già để tố cáo tôi và để họ trục xuất tôi khỏi gia tộc đi. Rồi toàn bộ gia tộc Hải Nhân đều do anh làm chủ.”
Vân Hoành chậm rãi đứng dậy, đi tới bên giường, mím môi hỏi: “Em thật sự yêu Thẩm Thành nhiều như vậy sao? Ngoại trừ anh ta ra không ai có thể lọt vào mắt của em ư?”
Hải Cẩn bướng bỉnh nhìn anh ta, kiên quyết nói: “Đúng, tôi yêu anh ấy. Không phải anh ấy thì không được, tôi sẽ không kết hôn với bất kỳ ai. Không phải anh ấy thì tôi nguyện cô độc đến già.” . Truyện Đam Mỹ
“…”
Vân Hoành chậm rãi cúi đầu, đáy mắt có một tia buồn bã nhàn nhạt.
Cô ta thực sự đã quên hết mọi thứ, những ký ức xưa chỉ như người qua đường đối với cô ta.
Cuối cùng, cũng chỉ có anh ta là còn ôm giấc mộng hão huyền đó.
Hải Cẩn không hiểu người đàn ông trước mặt này. Cô ta cứ cảm thấy đằng sau sự bình tĩnh này là một người có rất nhiều tâm sự trong lòng.
Nhưng người như thế này sẽ không dễ nào nói ra những chuyện buồn vui, cho nên cô ta cũng sẽ không ngốc mà đi hỏi, sau đó phải xấu hổ.
“Vân Hoành, rốt cuộc anh muốn thế nào? Nếu muốn tôi chết thì nói nhanh đi, tôi sẽ lập tức đi chết luôn.”
Vân Hoành nở một nụ cười, nói nhẹ nhàng: “Đứa trẻ trong bụng em cần phải có một người bố trên danh nghĩa chứ. Chuyện đã đến nước này rồi, chúng ta cứ như phim giả tình thật cũng được mà.”
Hải Cẩn sửng sốt, thẫn thờ nhìn anh ta. Sau khi tỉnh táo lại thì khuôn mặt cô ta lộ rõ vẻ kinh ngạc.
“Tôi, tôi rõ ràng đã uống thuốc phá thai rồi mà, máu chảy ra rất nhiều. Cái… Sao cái thai vẫn còn nằm trong bụng cơ chứ? Vân Hoành, anh đừng có lừa tôi.”
Vân Hoành đỡ cô ta nằm xuống, thản nhiên nói: “Đứa trẻ trong bụng em rất mạnh mẽ, thuốc phá thai hoàn toàn không thể giết được nó, hoặc là mọi thứ đều là ý trời rồi. Ông trời muốn em giữ lại đứa trẻ này, nếu như em không muốn bỏ thì cứ giữ lại đi.
Mấy ông già đó cứ để anh xử lý.”
Hải Cẩn tức giận, siết chặt tay anh ta, nghiến răng nói: “Xử lý? Làm sao xử lý? Nhị trưởng lão bắt tôi phải kết hôn với anh, giống như là bắt anh chết vậy. Nếu như đã không có tình cảm gì với tôi thì càng không nên nuôi lớn đứa trẻ trong bụng của tôi thêm nữa. Anh đi nói với ông ta là tôi mang thai đứa con của anh thì thể nào ông ta cũng giết chết anh?”
Vân Hoành cười khẽ gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Có thể sẽ phải chịu đựng những sự đau đớn về da thịt, nhưng sẽ không tổn hại đến tính mạng đâu. Em không cần lo lắng cho anh, cứ dưỡng thai cho tốt đi. Nhớ kỹ rằng đứa con trong bụng em là của anh.
Một tháng trước lúc em quay về gia tộc thì chúng ta đã phát sinh quan hệ, hiểu chưa?”