Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 730: Chương 730




Hải Cẩn mím chặt môi, ngơ ngác nhìn anh ta: “Vì sao? Vì sao anh phải làm như vậy? Trước đây chúng ta chưa từng qua lại gì mà, tại sao anh lại muốn làm nhiều thứ cho tôi vậy chứ?”

Chưa từng qua lại sao?

Vân Hoành nở nụ cười đau khổ.

Năm đó nếu như không có cô ta cứu, Vân Hoành cũng không sống đến hôm nay.

“Có lẽ cả đời này của anh vì em mà sống, anh chỉ hỏi em có muốn giữ lại đứa bé hay không? Có muốn trở thành người phụ nữ quyền lực nhất phương Tây hay không?”

Muốn hay không?

Phí lời.

Tất nhiên là muốn.

“Anh có chắc là có thể lừa được không? Bố tôi cũng không phải kẻ ngốc, không dễ bị lừa vậy đâu.”

Vân Hoành vén chăn lên cho cô ta, khẽ thì thầm: “Em không cần phải suy nghĩ nữa đâu, nằm xuống và nghỉ ngơi đi. Đúng rồi, anh đã giết những người hầu nữ trong biệt thự của em rồi, có thể bọn họ đã đoán ra được gì đó cho nên giữ bọn họ rất phiền phức.”

Hải Cẩn trợn to mắt, nhìn anh ta ngạc nhiên: “Bọn, bọn họ đều là những người ở bên tôi từ nhỏ…”

“Hải Cẩn, em muốn sống không? Muốn sống thì hãy bỏ cái sự thương hại của em đi, ở đây là một gia tộc cổ xưa đầy tính toán và mưu mô. Mỗi bước đi của em đều giống như đi trên lớp băng mỏng vậy, nếu không thì sẽ có nhiều người chỉ vì lòng trắc ẩn nực cười của em mà chết đấy.”

“…”

Biệt thự nhà họ Triệu.

Trong phòng khách.

Bà Triệu nắm tay Triệu An, vội vàng hỏi: “Sao rồi, bà Phó có đồng ý giúp cậu của con không?”

Triệu An mím chặt môi, lắc đầu nói: “Bà ta nói cậu phạm tội quá lớn, nếu như nhà họ Phó ra mặt giúp đỡ thì quá nguy hiểm.

Giữa hai nhà cũng chẳng có mối quan hệ thân thiết gì, làm sao mà nhà họ Phó có thể mạo hiểm cứu cậu ra được.”

“Mẹ đi nói với ông ngoại cho rõ đi, con đã cố gắng rồi, bây giờ chỉ còn cách nghe theo ông trời thôi. Nếu như bị kết án thật thì đó cũng là số mệnh của cậu thôi.”

Khuôn mặt bà Triệu sa sầm, tức giận nói: “Con nói cái quái gì vậy? Nó là cậu ruột của con đấy! Bây giờ chỉ còn con mới cứu được nó thôi, nếu như nó vào tù thì cả dòng họ của mẹ hoàn toàn bị hủy hoại.”

“Ông cụ tuổi đã lớn rồi, làm sao có thể chịu đựng được đả kích này chứ? Nếu cứ hờ hững như vậy thì không phải mẹ sẽ bị người ngoài nói là vô trách nhiệm sao?”

Triệu An nhíu mày, tuy rằng anh ta đoán được bà ấy muốn nói cái gì, nhưng anh ta vẫn không bỏ cuộc và hỏi một câu: “Vậy mẹ muốn con phải làm sao để cứu được đây?”

Bà Triệu siết chặt tay anh ta, lo lắng nói: “Không phải bà Phó nói là giữa hai nhà không có quan hệ thân thiết gì nên bọn họ không muốn ra tay cứu giúp sao? Vậy thì con tạo ra mối quan hệ thân thiết với bọn họ đi, ví dụ như là cưới Linh Ngọc ấy.”

“Không thể nào.” Triệu An cự tuyệt: “Nếu như mẹ có ý này, thế thì con khuyên mẹ từ bỏ đi, con sẽ không cưới Phó Linh Ngọc đâu.”

Hai mắt bà Triệu sa sầm, nghiến răng hỏi: “Vì sao? Con bé đó bây giờ là công chúa của Hoa Hạ, con làm con rể của đệ nhất gia tộc ở Hoa Hạ thì có gì không tốt?”

Triệu An lạnh lùng nhìn bà ấy, nói từng chữ: “Con bây giờ có vợ rồi, giờ lấy thêm Phó Linh Ngọc nữa là phạm tội trùng hôn.”

“Vấn đề này nhà họ Phó có thể thay con xử lý mà.”

Triệu An hất tay bà Triệu ra, xoay người đi về phía cửa sổ: “Con không thể cưới Phó Linh Ngọc được, mẹ bỏ suy nghĩ đó đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.