Dương Tâm hừ lạnh một tiếng: “Đáng đời.”
Nói xong, cô nhanh chóng nhảy ra khỏi giường, ánh mắt nhìn về phía cửa phòng, cô bỗng bát động.
“Trần, Trần Tuần, anh, anh tới khi nào vậy?”
Lục Gia Bách nghe xong, quay đầu lại nhìn, liền thấy Trần Tuần đứng ở cửa cằm một giỏ hoa quả.
Đó là lần đầu tiên anh nhìn thấy cậu em họ này lộ ra vẻ lạnh lùng và thờ ơ như vậy.
Trong ấn tượng của anh, Trần Tuần vẫn luôn hòa nhã lễ độ, cho dù có tức giận cũng không lạnh lùng nhưng bây giờ.
“Em họ đã đến rồi, còn đứng ở cửa làm gì? Vào ngồi đi.”
Dương Tâm không khỏi sững sờ, sải bước đi về phía Trần Tuần, mở miệng định nói gì nhưng không thốt ra nỗi.
Hiện tại cô vô cùng xấu hỗ, môi mình bị đồ khốn khiếp Lục Gia Bách chiếm giữ, khi lọt vào mắt Trần Tuần thì nhất định là bộ dạng xấu xa, nếu không sắc mặt anh sẽ không u ám như vậy.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn tháy Trần Tuần lộ ra vẻ thờ ơ như thế này.
“Trần Tuấn, em”
Không chờ cô nói xong, Trần Tuần đột nhiên xua đi vẻ lạnh nhạt trên mặt, khôi phục vẻ dịu dàng vốn có, cười nói: “Em nghe Đoàn Ninh nói vết thương của anh họ rất nghiêm trọng, em không thể ngồi yên ở nhà, cho nên đến đây xem một chút.”
Lời vừa dứt, anh bước qua cô, đi thẳng đến giường bệnh.
Khi nhìn thấy miếng băng dính đầy máu trên lưng Lục Gia Bách, anh không khỏi nhướng mày: “Vết thương thật sự rất nghiêm trọng. Thảo nào Tâm Tâm nhẫn nhịn anh như thế. Trước mặt bệnh nhân, dù là đàn ông hay phụ nữ, bác sĩ cũng sẽ đối xử bình đẳng như nhau. “
Dương Tâm thở phào nhẹ nhõm, cô có thể cảm nhận được rõ ràng sự thù địch toát ra từ Trần Tuấn.
Để không làm cô khó xử, anh buông lời nhẹ nhàng, cũng không nhắc đến một nửa câu về một màn vừa chứng kiến khi nãy.
Lục Gia Bách hừ lạnh một tiếng, tự nhận mình không rộng rãi như Trần Tuấn, nếu có ai dám dây dưa với người phụ nữ anh ta yêu, xin lỗi, anh sẽ trực tiếp đưa người đó đi gặp diêm vương.
“Đằng kia có một cái sô pha, tự mình ngồi đi.”
Trần Tuần cười nhạt, đặt giỏ hoa quả trong tay lên chiếc bàn đầu giường bệnh, ấm áp nói: “Nhà họ Trần còn rất nhiều việc phải giải quyết, em sẽ không ở lâu, anh họ cứ dưỡng thương cho tốt.”
Lục Gia Bách hơi nheo mắt, còn chưa kịp nói chuyện, Trần Tuần đã xoay người đi về phía cửa.
Khi đi ngang qua Dương Tâm, anh dừng lại, nhỏ giọng nói: “Anh sẽ không bận tâm, anh ấy là một bệnh nhân. Em làm vậy với anh ta là điều đương nhiên, em đừng căng thẳng như vậy.”
Dương Tâm nhìn anh chằm chằm hỏi lâu, sau đó đột nhiên nở nụ cười: “Nói chuyện với anh, em không bao giờ áp lực, Trần Tuần, anh là người hiểu em nhát trên đời này.”
Trần Tuần vươn tay vỗ vai cô, ấm áp nói: “Điều trị xong cho anh họ thì em mau về nghỉ ngơi đi, đừng làm tổn hại sức khỏe bản thân, ca phẫu thuật của ông nội vẫn cần em đích thân thực hiện.”
Nụ cười trên mặt Dương Tâm càng đậm, giống như thiếu nữ mười tám, nụ cười trong trẻo không tì vết.
“Anh đừng lo lắng, em nhớ rồi, sẽ không dây dưa thêm đâu”
Trần Tuấn hỏi thêm vài câu trước khi rời đi.
Dương Tâm nhìn tháy anh đi khuất ở cuối hành lang, không quay đầu lại.
Lục Gia Bách ghen tị, âm dương quái dị vang lên: “Nếu em không nỡ, thì cùng cậu ta trở về nhà họ Trần đi, còn ở lại đây làm gi?”
Dương Tâm giơ tay vuốt trán, sau đó xoay người đi về phía giường.
Cô lười phải đôi co với anh, cúi người xuống kéo miếng băng ra, xé nó xuống, khiến anh đau đớn hét lên.
Khốn kiếp, người phụ nữ lòng dạ đen tối này, chẳng phải vừa rồi vẫn còn tình cảm với Trần Tuần sao, sao trong nháy mắt lại trở nên thô lỗ và dã man như vậy?
Dương Tâm xé hết băng trên lưng, liền tháy vét thương khâu ở tim bị rách ra… – >> Cô nghiên răng Xem ra phải khiến anh chịu đau đớn một chút, để anh nhớ kĩ, lần sau không dám tùy tiện đụng vào cô.
“Đừng động đậy, nếu không tôi sẽ không cầm máu và khâu vết thương cho anh, cứ thế nhìn máu anh chảy cạn mà chết.”
Khóe miệng Lục Gia Bách co giật dữ dội.
Người phụ nữ xấu xa này thật khiến người ra nổi da gà Dương Tâm vươn tay lấy hộp thuốc bên cạnh, sau khi mở hộp ra, liền lấy chỉ chuẩn bị bắt đầu khâu.
Lục Gia Bách thấy vậy, đồng tử hơi co lại, run giọng hỏi: “Em, em không dùng thuốc giảm đau sao?”
Dương Tâmcười giễu cợt: “Vừa rồi không phải anh còn rất dũng cảm ả, còn trêu chọc một cô gái, quật cường bẻ cổ tay tôi, bây.
giờ lại sợ máy mũi kim này sao?”
Anh Lục nghẹn ngào, lặng người nằm xuống giường.
Người phụ nữ này đang trả thù anh, vừa rồi anh bắt nạt cô, cho nên cô ta nhân cơ hội này giày vò anh.
Được rồi, chẳng phải do mình tự rước khổ vào thân Dương Tâm cười lạnh, xuyên chỉ vào đầu kim, trực tiếp cắm kim xuống Mũi kim thật sự cắm vào da anh, cô nhận tháy cơ thẻ anh lúc đó rất cứng ngắc.
“Thế nào? Mùi vị này không dễ hưởng thụ chứ? “
Lục Gia Bách chửi rủa hai câu, sau đó nói với một giọng điệu bình tĩnh: “Không sao, chỉ giống như =kiến cắn thôi.”
“Thật sao?” Giang Cửu nhướng mày, nhẹ nói: “Để tránh cho anh Lục làm rách vết thương lần nữa, lần này tôi sẽ khâu ba lớp, không nhiều lắm đâu, chỉ khâu hơn trăm mũi thôi, anh cứ từ từ tận hưởng cảm giác bị kiến cắn đi. “
Lục Gia Bách thở không ra hơi, gần chút nữa là ngắt đi Người phụ nữ chết tiệt!!!
Ngày hôm sau, nhà họ Trần.
Không khí trong phòng khách vô cùng ngột ngạt, thoang thoảng mùi thuốc súng.
Trần Tuần ngồi ở ghế sô pha chính giữa khẽ cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì.
Bà Lục ngồi đối diện với ông, khuôn mặt đây tức giận.
Bà lườm máy người trước mặt rồi đập tay xuống bàn, hát đồ bộ ám trà trên đó.
“Mấy anh em các con đang làm gì vậy, muốn làm ông tức chết có phải không?”
Trần Tuần gật đầu nói: “Lời của cô nghiêm trọng rồi, ông nội là người mà chúng con kính trọng nhát và là tám gương mà chúng con luôn noi theo. Dù là muốn dùng tính mạng của mình đề đổi lấy sức khỏe của ông, con cũng sẵn lòng.”
“Vậy thì tại sao con lại ngăn cản giáo sư Bạch phẫu thuật cho ông nội mình? Còn có Gia Bách, vào lúc này, con vẫn còn có tâm trạng ra nước ngoài sao? Cô thấy mấy đứa con không có đứa nào quan tâm đến ông nội, nếu không cũng sẽ không thể hiện thái độ thờ ơ, lạnh nhạt đó, đứa nào cũng mang thái độ bất cần không quan tâm như vậy. “
Trần Tuần khẽ thở dài, nhàn nhạt nói: “Sở dĩ chúng con không đồng ý với việc giáo sư Bạch phẫu thuật cho ông nội là bởi vì phương pháp điều trị của anh ta quá nhiều sơ hở và tỷ lệ thành công quá thấp. Cô à, chúng ta đã cùng anh ta ký bản thỏa thuận miễn trừ trách nhiệm, nghĩa là cho dù ca phẫu thuật không thành công, anh ta cũng không phải chịu bất kỳ trách nhiệm nào, nhưng tổn thất của chúng tôi sẽ rất lớn, và chúng tôi có thể mắt đi ông nội cô có hiểu không? “
Bà Lục tức giận nhìn anh chằm chằm, nghiền răng nghiền lợi hỏi: “Vậy thì còn muốn thế nào? Đổi lại là người khác cũng chỉ có 1/10 cơ hội, so với giáo sư Bạch có gì khác nhau?”
Trần Tuần nhướng mắt nhìn bà, gằn từng chữ: “Con đã tìm được người có thẻ phẫu thuật cho ông nội.”