Giang Cẩn Châu thời cấp III vô cùng hư đốn.
Trốn học, đánh nhau... Đạp lên nội quy trường học mà sống.
Cha Giang vừa đe dọa vừa dụ dỗ vài lần, nhưng anh vẫn không thay đổi, ngược lại còn lì lợm hơn.
Chẳng bao lâu, vòng thượng lưu Việt thành đều biết: con cháu Giang gia danh môn vọng tộc cũng chỉ là một kẻ hư hỏng không học vấn không nghề nghiệp.
Mùa đông năm lớp 12, anh đột nhiên chuyển biến.
Bên cạnh bia đá khắc mấy chữ “Trường trung học Giang Hoài”, lần đầu tiên anh nhìn thấy Thẩm Tô Khê.
Ban đầu, anh chỉ thấy một bóng lưng bao bọc trong áo khoác lông ngắn rộng thùng thình.
Tóc buộc đuôi ngựa cao, quần jeans sậm màu phủ lấy cặp chân dài mảnh khảnh, vừa thon vừa thẳng.
Trần Kỳ nhìn thấy cô đầu tiên, huýt sáo mấy cái, gọi mọi người lại nhìn: “Hướng hai giờ, có cặp chân rất đẹp, có vẻ không phải người ở trường chúng ta.”
Mấy người khác nhìn theo, Cao Duệ hỏi lại: “Chỉ nhìn chân thôi là biết sao?”
Trần Kỳ làm như không nghe thấy ý ngầm của Cao Duệ, tiếp tục phân tích: “Nhìn dáng vẻ này, có lẽ em gái nhỏ kia đang đợi người...”
“Fuck! Chẳng lẽ đang đợi bạn trai? Xong rồi! Tôi không còn cơ hội nữa!”
Cao Duệ không lưu tình xát thêm muối vào vết thương của bạn mình: “Cậu không biết trên đời có cái gọi là bóng lưng sát thủ(*) sao? Hơn nữa, cho dù em gái kia không có bạn trai, cậu chắc gì đã có cửa? Vào wc soi gương lại đi, có A Châu ở đây, cô ấy sao có thể nhìn trúng cậu?”
Bóng lưng sát thủ: cụm từ này dùng để chỉ những người có bóng lưng rất đẹp nhưng chính diện thì ngược lại.
Đột nhiên bị gọi tên, Giang Cẩn Châu cười một cái cà lơ phất phơ, không để ý lắm: “Thật phiền phức!”
Mọi người tạm dừng vài giây, mới hiểu ra lời này có ý gì--
Gương mặt đẹp trai này lại không cẩn thận bị người khác coi trọng, thật phiền phức.
“......”
Đúng là thiếu đòn!
Chuyện này trôi qua rất nhanh, đám người Trần Kỳ kề vai sát cánh bước đến phía trước.
Có tiếng tin nhắn, Giang Cẩn Châu lấy điện thoại ra xem, là của Lâm Diệp Thư, đại khái nói hôm nay muốn cùng anh về Giang gia, nói anh đợi cô một lát.
Ai rảnh.
Anh cười nhạt một cái, cất lại điện thoại vào túi, mới vừa nhấc chân, anh chợt nghe thấy một giọng nữ trong trẻo phía sau.
Giang Cẩn Châu nghe ra được, là giọng Tần Mật.
Kêu cái gì?
xixi?
Theo bản năng, ánh mắt anh lần nữa quay lại, nữ sinh kia cũng chậm rãi xoay mặt lại...
Khuôn mặt rất trắng, khăn choàng màu hồng nhạt bao quanh cổ, chóp mũi thanh tú bị gió lạnh thổi đến đỏ ửng, hai gò má cũng hồng hồng, đôi đồng tử sáng trong như mặt nước.
Ngũ quan của cô tinh xảo, lông mày cong khẽ, ánh mắt trong vắt như nước mùa thu.
Cho dù chỉ trang điểm đơn giản cũng khó che giấu khí chất của cô.
Cũng không phải bóng lưng sát thủ như trong lời của Cao Duệ.
Ngược lại, cô rất xinh đẹp, đẹp hơn tất cả những người anh từng nhìn thấy.
Qua 5 giờ, hoàng hôn đã dần phủ màu, ánh nắng chiều lan tỏa, ngấm lên ánh mắt xinh đẹp của cô, sáng từng lớp rạng rỡ.
Anh hơi ngây ngẩn.
Cô chạy vụt qua anh, áo khoác lông khẽ sượt qua áo khoác anh, mang theo hương thơm thoang thoảng.
Hương đào đắng.
Anh chậm chạp quay đầu nhìn theo.
Nghe thấy Tần Mật lại gọi một tiếng: xixi.
Sau đó, anh mới nghe thấy giọng nói của cô, mang theo ý vị làm nũng không dễ phát hiện: “Sao mày tới chậm vậy? Chân tao lạnh cứng hết rồi!”
Tần Mật cười nói: “Ai bảo mày thời trang phang thời tiết, chỉ mặc một cái quần như vậy.”
“Một cái hồi nào! Còn áo khoác lông, khăn choàng nữa!”
......
Tiếng nói xa dần, bầu không khí yên tĩnh trở lại.
Mãi tới khi Trần Kỳ gọi một tiếng, ý thức anh mới quay trở về.
Mấy ngày sau đó, khuôn mặt của cô vẫn xuất hiện trong đầu anh không ngừng.
Như đóa hồng phủ sương mai, ẩn hiện giữa sương mù mờ mịt, dẫn dắt người khác tiến về phía trước.
Đầu quả tim giống như bị cắn một cái, có chút tê, có chút ngứa, còn vương chút hương đào đắng.
Loại cảm giác này nói dễ nghe một chút là nhất kiến chung tình.
Nói thẳng thắn một chút chính là thấy sắc nổi lòng tham.
Lần gặp thứ hai của bọn họ là tại “7-ELEVen“.
Giống như Thẩm Tô Khê nói, hôm đó trời đổ mưa.
Xuyên qua màn mưa không ngừng rơi xuống, nữ sinh chỉ để lộ nửa sườn mặt, xinh đẹp như thường lệ, chẳng qua tóc bị thấm nước mưa, dính bết lên mặt, trông có chút chật vật.
Ma xui quỷ khiến thế nào, anh bước vội ra khỏi cửa hàng tiện lợi, nhét dù vào tay cô, không nói cũng không quay đầu lại mà chạy vào màn mưa.
Chạy được vài bước, anh bắt đầu thấy hối hận.
Đáng ra anh nên nói gì đó.
Hai chữ “tạm biệt” cũng được.
Sau ngày đó, Giang Cẩn Châu không nhìn thấy cô một thời gian dài.
Chuyện tốt duy nhất là rốt cuộc anh cũng hỏi thăm được tên họ đầy đủ của cô từ miệng Tần Mật.
Nhưng đồng thời cũng biết cô không phải người Việt thành, sớm muộn phải trở lại Bắc thành.
Về nhà.
Giang Cẩn Châu nghĩ thầm, chẳng qua chỉ là một vị khách qua đường mà thôi, dựa vào đâu mà khiến anh nhớ lâu như vậy?
Nếu nói rung động ngay từ cái nhìn đầu tiên là gặp sắc nảy lòng tham, lần thứ hai mới là thật sự thích, như vậy lần thứ ba, có thể khẳng định chính là người này.
May mà thời điểm đó anh cũng chưa đến mức cố chấp với cô.
Để dập xuống xúc cảm chớm nở, anh lêu lổng ngày đêm, bắt đầu chơi quyền anh để xua tan hình bóng của cô trong đầu.
Như anh mong muốn, ký ức về cô chậm rãi tan bớt.
Nhưng cố tình, trời xui đất khiến, anh nhìn thấy cô lần thứ ba.
Lớp tổ chức tiệc tụ họp, Tần Mật dẫn cô theo.
Lúc chơi thử thách hay mạo hiểm, có người hỏi cô: “Thích kiểu nam sinh nào?”
Đến bây giờ anh vẫn chưa quên lúc ấy cô đáp: Văn nhã.
Giữa trò chơi, Giang Cẩn Châu nhìn thoáng qua chỗ Thẩm Tô Khê, chợt phát hiện cô thì thầm gì đó vào tai Tần Mật.
Tần Mật trả lời: “Vậy mày nhớ cẩn thận một chút.”
Rồi sau đó, Thẩm Tô Khê đứng dậy rời đi.
Giang Cẩn Châu tùy tiện tìm cớ đi theo sau.
Anh thấy cô quẹo vào lều trại của Trần Kỳ, tháo dây buộc ngay góc lều.
Đầu dây buộc một con chim hoang dã Trần Kỳ mới bắt được hồi sáng.
Thẩm Tô Khê không nhận ra có người theo sau lưng, cô đi vào rừng cây nhỏ.
Rồi đột nhiên cô dừng chân, quay đầu lại nhìn.
Giang Cẩn Châu vội vã núp sau thân cây bên cạnh.
Qua một lúc lâu, không thấy động tĩnh gì, anh mới ló đầu ra nhìn.
Chỉ thấy dưới ánh nắng chiều trong veo, con chim dang rộng cánh, màu xanh nhạt rực rỡ.
Nó bay vút lên trời.
Liều lĩnh, phấn đấu quên mình.
Giữa tiếng gió vùn vụt, giọng nói của nữ sinh vang lên thanh thoát, nhưng vô cùng rõ ràng.
“Mày tự do rồi.”
......
Từ ngày đó, anh bắt đầu làm những chuyện của học sinh ba tốt mà trước kia anh luôn khinh thường.
Khi đó, tất cả mọi người chỉ cho rằng anh là lãng tử quay đầu.
Không một ai biết, chỉ đơn giản rằng anh đang thích một cô gái.
Chỉ đơn giản rằng muốn vì cô mà thay đổi.
Chỉ đơn giản rằng muốn trở thành người cô thích.
Sau đó, Giang Cẩn Châu tìm tới Tần Mật vài lần. Có một lần Tần Mật hỏi anh: “Thẩm Tô Khê là gì đối với cậu?”
Anh nói: “Tia ấm hiếm hoi giữa ngày đông.”
Tần Mật không hiểu: “Hiếm hoi?”
Giang Cẩn Châu cười cười: “Ừ, hiếm hoi.”
Sau chuyện ở quán bar, anh chỉ gặp cô một lần duy nhất.
Có lẽ do ích kỷ, khi đó anh đã không khắc chế.
Đó là lần bọn họ gần nhau đến thế, cũng là lần đầu tiên anh khóc.
- - Mẹ nó, ai nói đàn ông không được rơi lệ?
Mặt mũi có là cái thá gì? Có thể khiến cô nhớ kỹ anh là được.
Tốt nhất là nhớ cả dời.
Bên tai có tiếng tí tách như phát ra từ đồng hồ quả quýt cũ kỹ, kéo người ta ra khỏi vòng xoáy thời gian.
Giang Cẩn Châu rủ mắt nhìn cô, bỗng nhiên nhớ tới câu nói dang dở ngày hôm đó.
“Cậu có thể...”
Khi đó anh muốn nói cái gì?
Anh chớp mi mắt cười nhạt, thì thầm lời còn lại: “Có thể chờ tớ trở lại? Có thể... thích tớ không?”
Có lẽ mơ thấy ác mộng, Thẩm Tô Khê ngủ không an ổn, cô chau mày, lẩm bẩm gì đó.
Giang Cẩn Châu nghe không rõ, anh cúi sát người xuống.
Trong ánh đèn mờ ảo, anh nhìn thấy môi cô mấp máy, có thanh âm rất nhỏ phát ra.
“Xin lỗi.”
Thẩm Tô Khê bị tiếng chuông điện thoại đầu giường đánh thức.
Ý thức tỉnh táo trở lại, cô mới phát hiện cổ họng bỏng rát, đầu đau như búa bổ.
Cô nhắm mắt ấn mở loa, thanh âm của Tần Mật lập tức vang dội: “Dậy sớm vậy à, sao mày không ngủ thêm chút nữa?”
“......?”
Vậy mày gọi cái gì?
Thẩm Tô Khê bị chọc tức cười, giọng cô hơi khàn: “Tao khuyên mày nuốt xuống những lời định nói thì hơn.”
“......”
Tần Mật tự giác nói sang chuyện khác: “Giang Cẩn Châu có đó không?”
Thẩm Tô Khê không hiểu, vô thức nhìn khắp phòng: “Đây là nhà tao, anh ấy ở đây làm gì?”
“Tối hôm qua tao gọi cậu ta tới đưa mày về. Với thể trạng đó của mày thì tao khiêng mày về thế nào được?”
Thẩm Tô Khê lặng lẽ tiêu hóa tin tức này, trái tim đột nhiên hẫng nửa nhịp, cô vội vàng bật dậy: “Vậy anh ấy ở đây cả buổi tối hả?”
“Sao tao biết.” Tần Mật nói: “Nhưng mày có thể kiểm tra xem trên người có nhiều thêm cái gì kỳ lạ không.”
Thẩm Tô Khê lập tức hiểu ý: “Mày cút đi thì hơn.”
Lúc nói chuyện, cô đã bước ra khỏi phòng ngủ, đi vòng quanh một hồi, không thấy bóng dáng Giang Cẩn Châu đâu.
“Đi rồi.” Cô hơi nâng giọng: “Anh ấy dám bỏ đi không nói tiếng nào?”
Tần Mật bật cười, xúi giục: “Nhớ nhung như vậy thì mau tìm cậu ta năn nỉ tái hợp đi.”
“Không được.”
“Chẳng phải chỉ cần một câu “Xin lỗi, em sai rồi, em không nên tìm đường chết mà đề nghị chia tay” thôi hay sao? Khó nói tới vậy? Chỉ cần mày nhận thua, chuyện tái hợp chỉ trong tức khắc.”
“Đời này tao chỉ nói hai chữ xin lỗi trong hai trường hợp.” Thẩm Tô Khê ngoài cười nhưng trong không cười: “Một là do sợ mẹ tao đuổi khỏi nhà. Hai là do đầu óc tao có bệnh.”
“......”
Thẩm Tô Khê ngây ngốc ở phòng khách hết nửa giờ, nhìn màn hình mấy lần, cũng không thấy có thông báo từ wechat, rốt cuộc cô cũng mất hết kiên nhẫn.
Sao anh lại thế này?
Học theo nàng tiên ốc, làm chuyện tốt không để lại tên tuổi à?
Chưa đợi được người, bụng đã bắt đầu kêu rột rột. Cô tùy tiện thay bộ quần áo, sang cửa hàng tiện lợi gần đó mua cơm hộp, sau đó đi dạo một vòng quanh vườn hoa rồi mới về nhà.
Lúc ấn mật khẩu nhà, có tiếng thang máy đính đoong.
Mỗi khu trong Bích Hải Loan đều có kết cấu giống nhau, một tầng chỉ có hai nhà.
Nếu cô nhớ không sai, nhà kế bên cô hình như là của... Trần Kỳ?
Cô vừa định quay đầu lại chào hỏi một chút, tiếng bước chân kia đã dừng lại bên cạnh cô.
Ánh mắt cô lướt qua, suýt chút nữa cắn phải đầu lưỡi.
Sao anh lại tới đây?
Nhưng nghĩ kỹ lại, thật ra cũng không phải chuyện gì đáng kinh ngạc.
Dù sao cũng là người anh từng yêu sâu đậm, nhìn thấy cô vì mình mà say khướt, phỏng chừng anh đau lòng muốn chết, làm sao bỏ mặc cô được.
Thôi.
Xem như cô tha thứ cho hành vi rời đi mà không nói lời nào của anh.
Cũng thuận tiện suy sét về chuyện tái hợp.
Thẩm Tô Khê quay mặt lại cười một cái: “Anh đi nhầm rồi, nhà em ở bên này.”
Giang Cẩn Châu dường như nghe không hiểu, anh ngừng lại vài giây rồi mới đáp: “Không nhầm, đây là nhà anh.”
“?”
Thẩm Tô Khê chớp mắt, sau đó nhìn ngón tay anh nhẹ nhàng bấm mật khẩu nhà.
Rồi cô nghe thấy tiếng “tít tít”, như thể đang nói--
Đừng tự mình đa tình, anh không tới gặp em.
“......”
Sau khi vào nhà, Thẩm Tô Khê mất một lúc lâu vẫn chưa thể lấy lại tinh thần, đầu óc ong ong như có đàn ruồi bay quanh, khiến cô phiền tâm loạn ý.
Trong cơn hoảng hốt, cô gọi cho Tần Mật.
Câu mở đầu chính là: “Bạn trai tao ở chung với người anh em của anh ấy.”
“?”
“Xong rồi, anh ấy không còn sạch sẽ nữa.”