Đóa Hồng Kiêu Ngạo

Chương 40: Chương 40: Đầu óc của người đàn ông này cũng có chút thú vị




Thẩm Tô Khê ăn không ngồi rồi hết 10 ngày ở Bắc thành.

Thẩm Thanh thấy bộ dạng hấp hối như sắp chết của cô, đành “thả cửa” đuổi cô về.

Sau khi về Việt thành, Thẩm Tô Khê dọn đồ tới Bích Hải Loan trước tiên, rồi hẹn gặp Tần Mật tại một quán bar gần đó vào buổi tối.

Mới 8 giờ, trong bar chỉ rải rác vài người.

Qua một lúc, nữ ca sĩ mặc váy dài bước tới giữa sân khấu, sương khói bao bọc xung quanh, bản nhạc jazz du dương thanh thoát, phiêu ra giữa ánh đèn mờ ảo.

Lúc này thanh âm của Tần Mật mới vang lên: “Nghĩ cũng lạ, thế mà mẹ mày thả mày về Việt thành thật.”

Cô vẫn cảm thấy có chút khó tin khi Thẩm Tô Khê trở lại sớm thế này.

Thẩm Tô Khê nâng ly rượu, ngón tay bị ánh đèn chùm màu hoàng hôn hắt vào, tạo cảm giác nhu hòa mơ màng.

Qua một lát, cô thu tay lại, chống cằm, vẻ mặt uể oải: “Mẹ tao chê tao nói nhiều quá, làm phiền bà ấy dưỡng sức.”

“......”

Lý do vớ vẩn thế này chỉ có thể lừa được con nít.

Hai người im lặng một hồi.

Đột nhiên nhớ ra, Tần Mật chủ động nhắc đến chuyện Thẩm Tô Khê chia tay, trong giọng nói không nén được tia vui sướng khi người gặp họa: “Hay để lát nữa tao yêu cầu ca sĩ hát cho mày bài 《Chia tay trong nước mắt》?”

Một tuần trước, Tần Mật biết tin Giang Cẩn Châu dứt khoát đồng ý đề nghị chia tay của Thẩm Tô Khê, cô kinh hãi một phen.

Nhưng cô lập tức nhớ đến điều thứ ba mình từng đưa ra: Nếu Thẩm Tô Khê muốn chia tay, phải đồng ý dù bất cứ lý do nào.

Theo lý thường tình hẳn là như vậy.

Chỉ là cô không nghĩ con người Giang Cẩn Châu hóa ra thành thật thế này.

Mấy ngày sau đó, cô vô tình gặp anh trên đường, trên mặt đối phương không có vẻ gì là khổ sở.

Cô lập tức hiểu rõ: Giang gâu gâu lại đang chuẩn bị tung tuyệt chiêu.

Thẩm Tô Khê đơ người, liếc mắt nhìn Tần Mật một cái, ánh mắt hàm chứa tia khiển trách “Tao đã thương tâm như vậy mà mày còn thêm dầu vào lửa“.

“Làm sao tao dự kiến được chuyện giả chia tay thành thật?”

Thẩm Tô Khê uống một hớp rượu, cổ họng nóng rát, qua một lúc cô mới nói: “Tao cũng không hề kề dao vào cổ bắt anh ấy đồng ý, tại sao lại đồng ý chứ?”

Ánh đèn sặc sỡ đong đưa qua lại khiến người ta có cảm giác như đang xem đèn kéo quân.

Trong chớp mắt, ý thức của cô trở lại ngày chia tay.

Ngày đó, cô hẹn Giang Cẩn Châu ở “7-ELEVEn“.

Trùng hợp là trời đổ mưa, tựa như lần đầu bọn họ gặp nhau.

Cô lảm nhảm nửa ngày, thấy đã đến thời điểm, cô nói: “Chúng ta chia tay đi.”

Mặc dù không phải thật lòng nhưng lúc nói những lời này cô vẫn hơi nghẹn ngào.

Giữa tiếng mưa rơi tí tách, giọng nam trầm thấp cắt ngang câu “Chờ em về Việt thành, chúng ta tái hợp” mà cô chưa kịp nói.

Thẩm Tô Khê ngẩn cả người.

Anh vừa mới nói gì đó?

“Được.”

Trước khi tới, cô đã nghĩ đến ngàn ngàn vạn vạn khả năng, ví dụ như Giang Cẩn Châu lì lợm la liếm, quỳ xuống đất kêu rên, giả ngây giả dại,...

Tóm lại là không đồng ý.

Để đối phó những trường hợp đó, cô thậm chí nghĩ sẵn văn mẫu trả lời.

Đại loại là: “Tình cảm đôi ta sâu đậm như vậy, cần gì phải gặp mặt sớm chiều.”

“Anh không thể gây rối như vậy được, chúng ta phải lấy đại cục làm trọng, hiểu chưa?”

“ Anh phù hợp với người tốt hơn, không phải người tốt nhất như em.”

Nhưng cô chẳng kịp dùng một câu nào.

Người bạn trai yêu cô tận xương tận tủy, thế mà sảng khoái đồng ý lời đề nghị chia tay.

Lúc trước cô nói gì ấy nhỉ--

“Nhưng chắc là Châu Châu không đồng ý đâu.”

“Dù sao anh ấy cũng yêu tao sâu đậm như vậy.”

“Nếu lúc đó anh ấy một hai đòi thắt cổ thì tao phải làm gì bây giờ?”

Vả mặt đau quá.

Cách mấy trăm km, cô có thể cảm nhận được bộ dàng cười đến run rẩy của Tần Mật, tràn ngập sự khinh bỉ.

Quả nhiên, Tần Mật chế giễu một câu còn chưa đủ: “Có người rảnh rỗi tự đào hố chôn mình, thật thê thảm.”

“......”

Chuyện náo nhiệt ai lại không muốn hóng, Tần Mật ngẩng đầu lười nhác hỏi: “Nhưng mà cậu ta chỉ nói một chữ vậy thôi hả?”

Thẩm Tô Khê lắc đầu, đuôi mắt rũ xuống: “Anh ấy còn nói gần đây thời tiết lạnh, dặn tao nhớ giữ ấm, đừng để bị cảm, đừng thức khuya, ít ăn đồ cay nóng, không tốt cho dạ dày...”

Tần Mật suýt thì bị sặc, cô trừng mắt: “Cậu ta thật sự nói như vậy?”

“Ừ.” Thẩm Tô Khê ủ rũ, ngón tay cọ cọ quầy bar: “Anh ấy vừa nói vậy tao liền cảm thấy mình không phải con người.”

“......”

Tần Mật nghĩ thầm.

Không phải mày không giống con người, mà là Giang Cẩn Châu quá trà xanh.

Nhìn bộ dạng hối hận của bạn tốt, Tần Mật khuyên nhủ: “Thôi quên đi, đã mấy ngày rồi, mày cũng nên tìm cậu ta để xin tái hợp.”

Tần Mật rõ tính nết Thẩm Tô Khê trong lòng bàn tay.

Dưới góc nhìn của tổ tông này: Tái hợp tương đương nhận thua, mà nhận thua có khác gì xin lỗi.

Tính tình Thẩm Tô Khê trước giờ cứng đầu, ngoại trừ Thẩm Thanh, tạm thời không còn ai khác có thể khiến cô không hề băn khoăn mà nói “xin lỗi“.

Nhưng không biết vì sao, Tần Mật cam thấy Giang trà xanh có thể làm được.

Thẩm Tô Khê bị lời khuyên này làm nghẹn.

Xin?

Cô là người không có cốt cách thế sao?

“Tao về Việt thành đã được 7 giờ 48 phút.” Khóe môi cô đột nhiên dẩu xuống: “Vậy mà anh ấy không tới tìm tao.”

Sợ Giang Cẩn Châu không biết cô đã về, cô còn đăng hẳn 10 bài lên vòng bạn bè, tất cả đều cùng nội dung: “Tôi về Việt thành rồi!”

Bởi vì không giới hạn quyền riêng tư, toàn bộ người trên wechat đều nhìn thấy, đều cho rằng cô động kinh, hoặc là internet bị hỏng, đăng liền 10 cái y chang nhau.

Cô đã vứt bỏ thể diện như vậy, thế mà Giang Cẩn Châu không phản ứng chút nào.

Tần Mật hỏi lại: “Thì?”

Thẩm Tô Khê cười lạnh: “Anh ấy không tới tìm tao, tao cũng không đi gặp anh ấy.”

Tần Mật bật cười: “Mày chỉ được cái to mồm thôi, tới lúc đó lại chẳng vội vã xin tái hợp.”

Thẩm Tô Khê: “......”

Lần này tạo hóa còn ban cho mày khả năng tiên tri?

“Dám đánh cược không? Cược dây chuyền bướm xanh của《GLARE》?” Tần Mật chỉ tay vào hình ảnh trên tạp chí, khóe môi cong lên.

Thẩm Tô Khê không dám đồng ý.

Tần Mật hiểu rõ, giả vờ lấy điện thoại ra: “Để tao gọi hỏi dì tao xem quầy trưng đồ ở nhà còn chỗ để không.”

“?”

“Ây da quên mất, cái quầy đó cũng do mày thua cược đưa tao mà.”

“......” Im miệng đi.

Đột nhiên, tiếng người đàn ông gần đó vang lên: “Tôi là loại người sẽ ăn lại cỏ cũ sao?”

Theo bản năng Thẩm Tô Khê ngẩng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, cô chợt nâng giọng: “Cỏ cũ thì làm sao? Nó không thơm à?”

Trung Quốc có câu thành ngữ “Ngựa tốt không quay đầu ăn cỏ cũ”, thường dùng để chỉ những cặp đôi đã chia tay, quyết tâm không tái hợp.

Người đàn ông kia: “......”

Tần Mật: “......”

“Cô là ai?” Người đàn ông mất kiên nhẫn nhướng mày.

Tần Mật cũng cảm thấy mất mặt thay, cô vội vàng xin lỗi người kia, rồi đưa tay chỉ lên đầu, nhép khẩu hình: Đầu óc cô ấy không bình thường.

Thẩm Tô Khê cũng ý thức được mình phản ứng hơi thái quá, cô mất tự nhiên rời mắt, gục người xuống quầy bar giả chết.

Một đoạn nhạc đệm nho nhỏ này thu hút sự chú ý của người khác.

Qua một lúc, một người đàn ông khác bước tới bắt chuyện, phong cách ăn mặc có vẻ giống người thượng lưu: “Vì sao cô lại uống rượu giải sầu một mình ở đây?”

Thẩm Tô Khê cũng không ngẩng đầu lên: “Bởi vì tình yêu quá mức rắc rối.”

“?”

Tần Mật vừa đi xin lỗi xong, trở về liền nghe một câu như vậy, khóe miệng cô giật giật, chưa kịp nói gì, người đàn ông thượng lưu kia đã giành trước, dùng lời thoại trong 《 Chia tay vui vẻ 》: “Đừng quá thương tâm, phải chia tay người cũ mới có thể gặp đúng người.”

Thẩm Tô Khê tuy đã nốc không ít rượu, nhưng cũng chưa tới mức không nghe ra ý tự đề cử mình trong lời người đàn ông kia, cô nhìn kỹ anh ta vài lần, trong giọng nói không che giấu ghét bỏ: “Nhà anh không có gương à? Hay lúc Nữ Oa tạo ra anh, lỡ tay thêm nhiều phần tự tin?”

“......”

Tần Mật nhéo nhéo giữa mày, hận không thể lấp kín miệng cô lại, nói thêm gì nữa, chỉ sợ cô đắc tội hết những người ở đây.

Người đàn ông kia phỏng chừng nhìn ra linh hồn trai tráng bên trong túi da phụ nữ của cô, anh ta không dây dưa nữa, hậm hực rời đi.

Thẩm Tô Khê lại uống thêm mấy ly rượu, Tần Mật không cản được, chỉ nhìn cô không ngừng rót, uống xong thì lại nói: “Đầu óc của người đàn ông này cũng có chút thú vị.”

Tới khi rượu cạn đáy, cô rốt cuộc cũng không kìm được men say.

Trước khi nằm gục xuống quầy bar, cô chỉ kịp nói: “Nhưng mà quán bar này thật nhàm chán.”

Tần Mật thấy cô đã ỉu xìu như vũng bùn, kêu thế nào cũng không tỉnh, cho nên lấy điện thoại ra gọi cho Giang Cẩn Châu.

Theo lời Tần Mật, Giang Cẩn Châu biết được Thẩm Tô Khê đã dọn về Bích Hải Loan.

Quán bar cách đó rất gần, chỉ cách một con đường, anh cõng cô trên lưng, đi bộ tới chung cư.

Thẩm Tô Khê lúc say rất thành thật, an phận nằm trên lưng anh, thỉnh thoảng sẽ cọ mặt vào gáy anh, hơi thở nóng hổi mang đến cảm giác ngứa ngáy khó nhịn.

Sống lưng Giang Cẩn Châu cứng đờ, anh dịu dành nói với người trên lưng: “Nghe lời, đừng lộn xộn.”

Không biết có phải nghe hiểu hay không, cô lập tức nằm im.

Nhưng cũng chẳng được bao lâu, Thẩm Tô Khê lại bắt đầu làm loạn, cánh tay vòng quanh cổ anh đột nhiên di chuyển về phía yết hầu, nhéo một cái: “Cứng quá.”

“......”

Trán Giang Cẩn Châu giật giật: “Lộn xộn nữa anh ném em xuống.”

Im lặng hai giây, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng khóc khe khẽ: “Anh mắng em?”

Cũng không biết do bị sốc hông hay bị anh dọa, cô ợ một cái, ngừng lại vài giây, rồi bắt đầu quẹt nước mắt lên áo anh: “Anh dám mắng em?”

Giang Cẩn Châu lập tức hoảng sợ, lại dỗ dành cô.

Cô không chịu nghe, chỉ tự mình huyên thuyên: “Đàn ông các người thật là thú vị, lúc ở bên nhau cục cưng em yêu này nọ. Lúc chia tay lập tức vứt như vứt rác.”

“......”

“Có phải lúc Nữ Oa tạo ra đàn ông đã lỡ tay thêm nhiều viên tuyệt tình đan không?”

“......”

Thẩm Tô Khê nói đủ thứ chuyện trên đường đi, Giang Cẩn Châu chỉ có thể chịu đựng, đưa cô về tới nhà, ấn số mật mã Tần Mật nói cho anh, rồi lại dỗ cô thêm nửa tiếng nữa, cô mới chịu an phận trên giường.

Bộ dạng hiện tại của cô như vậy, anh cũng không dám để cô một mình, cho nên cũng nằm xuống.

Vòng tay rộng lớn, khóa chặt cô trong lòng.

Bỗng nhiên, Thẩm Tô Khê chọc ngón tay lên mặt anh.

Giang Cẩn Châu rủ mắt, nhìn thẳng vào đôi mắt trong suốt của cô.

“Anh đẹp trai, trò chuyện một chút đi.”

“......”

Rốt cuộc là uống bao nhiêu rồi?

Cô híp mắt, như muốn nhìn kỹ anh: “Anh có vẻ giống bạn trai tôi đó, giống y chang luôn.”

“......”

“Tôi và Giang chó chết kia quen biết cũng được 7 năm rồi, còn nhớ lần đầu tiên gặp nhau, anh ấy còn chưa mọc đủ lông đủ cánh.”

Giang Cẩn Châu vừa tức vừa buồn cười, trong đầu toàn là “Giang chó chết” cùng “Chưa mọc đủ lông đủ cánh“.

“Trước 18 tuổi tôi chưa từng rời khỏi Bắc thành, làm sao gặp anh ấy ở Việt thành được?” Cô khịt khịt mũi, qua nửa ngày, cô đột nhiên “A” một tiếng: “Tôi nhớ ra rồi, học kỳ I lớp 12 tôi lén chạy tới Việt thành. Anh đẹp trai, anh biết vì sao tôi lại tới Việt thành không?”

Anh còn chưa kịp nói, cô đã cười hì hì: “Bởi vì lúc đó tôi quá sợ hãi.”

“Sợ cái gì?” Giang Cẩn Châu nhíu mày.

Nhưng cô không nói chuyện đó nữa: “Tôi nhớ rõ ngày đó tôi gặp anh ấy ở 711, trời đổ mưa, tôi không mang dù, ngày đó còn nhặt được Cẩu Đản nhà tôi...”

Như đang nhớ lại, lần này cô ngừng một lúc lâu: “Anh ấy đưa dù cho tôi, không nói gì hết liền chạy ra ngoài. Tôi cũng không kịp nói, thật ra tôi có tiền, tôi tự mua được.”

“?”

“......”

Giang Cẩn Châu đột nhiên nghèn nghẹn.

Thẩm Tô Khê lại chuyển đề tài: “Thật ra tôi không muốn chia tay, nhưng anh ấy đồng ý rồi.”

Nói đến đây, giọng cô lại run run.

“Anh không đồng ý.” Giang Cẩn Châu nhìn thẳng mặt cô, giọng nói có chút bất đắc dĩ.

Có lẽ do mệt rồi, cô ngủ thiếp đi.

Giang Cẩn Châu vẫn đang nhìn cô, nước mắt trên mặt còn chưa tan hết.

Hiếm khi anh nhìn thấy cô khóc.

Nhưng dường như chỉ cần một ánh mắt mơ màng như vậy, lo sợ trong anh lại dấy lên.

Cô vô thức “tấn công”, khiến anh cạn kiệt quân lực, chỉ có thể đầu hàng, không cách nào đoán được bước tiếp theo của cô là gì.

Mặc kệ thế nào, cô đều chiếm thế thượng phong.

Tựa như lần đầu tiên anh nhìn thấy cô.

Chỉ có anh biết, lần gặp ở 711 không phải là lần đầu tiên của bọn họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.