Cúp điện thoại, Mộc Tâm một lần nữa thuần thục ấn một dãy số dài - Ông, con muốn xuất viện.
Tiểu Tâm - Ở đầu bên kia, Chu Thừa Mạc khẽ gọi cô. Cô biết, ông muốn cô suy nghĩ kỹ lại việc ly hôn, nhưng giờ không thể nữa rồi, cô đã lún rất sâu vào một vũng bùn rồi, không thoát nổi.
Vì để trả thù Lăng Tử Thiên, đến cả tính mạng cô cũng chẳng tiếc. Trên đôi vai gầy gò của cô mang nặng hai mối thù, thù giết con, thù giết cha mẹ nuôi. Cô cũng đã từng thề với trời, sẽ tự tay giết chết anh ta, dù có phải đồng quy vu tận
Không biết bâu lâu, Chu Thừa Mạc mới nghe thấy giọng nói của cô - Con biết ông lo cho con, nhưng việc gì đến rồi cũng sẽ đến, ly hôn với Tư Thần chỉ là chuyện sớm muộn. Anh ấy cũng biết, ngay từ giây phút chúng con nắm tay bước vào lễ đường, đã có một ngày, cả hai sẽ phải ký vào đơn ly hôn.
Chu Thừa Mạc cũng biết không thể khuyên ngăn cô, ông thở dài, chỉ tiếc cho hai người thật lòng yêu nhau lại vì hận thù mà tách rời - Được, cháu thu dọn một chút, ông cử người đón cháu về Chu gia.
Cảm ơn ông - Mộc Tâm nói xong cúp thẳng máy. Cô cảm thấy giờ đầu óc mình thật trống rỗng, ngoài trả thù, thì chẳng có gì khác.
Bước đến cửa sổ đón làn gió nhẹ, cô vươn tay nắm bắt, chỉ là gió lướt qua bàn tay cô quá nhanh, không nắm bắt được, cũng giống như tình yêu của cô với Mạc Từ Thần vậy.
Nghỉ ngơi ở Chu gia một ngày, ngày hôm sau, đúng 15 giờ, Mộc Tâm có mặt tại quán cà phê A.
Đến sớm như vậy? - Lăng Tử Thiên bước vào nhìn cô huýt sáo.
Đương nhiên là đến sớm, tôi phải cho anh biết, đêm ấy, anh là đâm xe trượt rồi - Mộc Tâm cười hai tiếng, vẫy tay về phía phục vụ - Một chai rượu vang.
Nể tình chúng ta từng là vợ chồng, đương nhiên tôi không thể giết cô, chỉ là muốn thấy bộ dạng tức đến phát điên của Mạc Tư Thần thôi - Lăng Tử Thiên rót rượu vang, chất lỏng màu đỏ từ từ đầy ly rượu.
Hai bàn tay Mộc Tâm đã nắm thành quyền, hận không thể xông lấy đấm vào mặt chó của anh. Đúng thật, trên đời này, người tàn độc nhất chỉ có mình Lăng Tử Thiên.
Nói vào chuyện chính, dạo gần đấy Lăng thị cổ phiếu giảm mạnh? - Mộc Tâm như cười như không, hỏi.
Lăng Tử Thiên khá bất ngờ. Một người vừa mới tỉnh lại như cô không ngờ cũng biết được tin tức nội bộ này. Kể từ khi vụ tai tiếng đạo nhái sản phẩm bị dò gỉ, dù Chu thị có đứng ra lên tiếng như cổ phiếu vẫn không ngừng giảm. Lăng thị hiện giờ chỉ còn lớp vỏ bọc bên ngoài mà thôi, bên trong đã sắp tan giã, mỗi người một nơi. Lăng Tử Thiên không chối, nói thẳng - Đúng vậy.
Ly hôn với Mạc Nhan, kết hôn lại với tôi, Chu thị sẽ chống đỡ Lăng thị, thậm chí, anh còn có thể có được 10% cổ đông của Chu thị - Mộc Tâm cười hiền hoà, nói tiếp - Cho anh ba ngày suy nghĩ.
Không cần thời gian. Tôi đồng ý. Cho tôi một ngày để giải quyết việc ly hôn - Lăng Tử Thiên không nghĩ ngợi liền đồng ý, nếu đợi đến ba ngày, lúc đó Lăng thị đã sớm sụp đổ.
Đợi Lăng Tử Thiên rời đi, ánh mắt Mộc Tâm hiện lên tia chán ghét rõ ràng. Loại đàn ông như vậy, cô nên ra tay diệt trừ sớm. Lăng Tử Thiên, anh vì tiền mà không tiếc phản bội Mạc Nhan, món quà tôi dành cho anh sẽ khiến anh hài lòng.
Mối thù năm xưa anh nợ tôi, tôi sẽ dần dần đòi lại. Chỉ cần một ngày Mộc Tâm tôi còn sống, là ngày đó, một kế hoạch tiêu diệt anh sẽ được ra đời.
Mộc Tâm cầm lấy điện thoại. - Làm theo kế hoạch đi, nhớ kỹ, cái tôi cần chính là câu thời gian, chỉ cần ba ngày sau, cô muốn ly hôn hay không ly hôn thì tuỳ. Trước khi cúp máy, Mộc Tâm còn tiện tay gửi tin nhắn cho Lăng Tử Thiên - Hai ngày sau, chúng ta gặp lại tại tiệm chụp hình cưới.