Đoản - Vợ Ơi, Về Với Anh Đi!

Chương 19: Chương 19




Đợi Mộc Tâm bước khỏi quán cà phê, Mạc Tư Thần mới chậm rãi từ trong phòng VIP bước ra.

Ánh mắt anh đăm đăm nhìn cô, đã một ngày, không gặp cô, nhìn cô giờ đây chẳng còn có sức sống nữa rồi, trong đôi mắt long lanh, giờ chỉ có hận thù và hận thù. Cô nhanh chóng bước đi, chỉ để lại cho anh bóng lưng mảnh mai.

Đã biết trước sẽ có ngày hôm nay, nhưng anh vẫn đồng ý cho cô về nước. Là anh quá ngu ngốc hay là quá chiều chuộng cô đây?

Nhìn cô và Lăng Tử Thiên bàn chuyện cưới xin, trái tim anh như bị hàng vạn lưỡi dao đâm từng nhát từng nhát, đâm đến khi máu chảy bốc lên mùi tanh nồng nặc mới thôi. Cái cảm giác đau đớn ấy, ngày ngày hành hạ anh.

Mạc Tư Thần cười khểnh, ông trời vốn đã không mang cô trao cho anh, ông trời vốn luôn thiên vị như vậy, vì cái gì mà hết lần này đến lần khác đều mang cô trở về bên Lăng Tử Thiên.

Rắc - ly rượu vang trong tay anh nát vụn, từng mảnh thuỷ tinh đâm vào da thịt, máu dần dần từng giọt từng giọt nhỏ xuống đất. Nhưng nỗi đau này, ngay từ đầu đã không thể thay thế cho nỗi đau mất cô.

[...]

Nhà tổ của Lăng gia....

Nhan Nhi - Lăng Tử Thiên vuốt mái tóc đen láy của Mạc Nhan, thì thầm.

Thiên, anh lại có chuyện gì buồn sao? - Mạc Nhan của quay người đối diện với anh, đôi mắt đen láy như muốn nhìn thấu tâm trạng anh.

Không có - anh đáp lại cô bằng hai từ ngắn gọn, nhưng trong đôi mắt hổ phách kia, lại ẩn chứa một tia giả hoạt.

Ừ, em đi nấu cơm nhé - Mạc Nhan đứng dậy, xoay người bước đi, nhưng vừa mới đứng dậy, cô đã bị anh kéo lại, cả thân thể nhỏ bé ngã vào nhào vào người anh.

Lăng Tử Thiên đặt lên trán cô một nụ hôn - Nhan Nhi, chúng ta ly hôn thôi.

Anh nói gì cơ...? - Mạc Nhan bật dậy, vẻ mặt không tin nổi.

Lăng Tử Thiên rút từ ngăn kéo một tờ giấy cùng một chiếc bút. Ngay trước mặt cô, anh cầm bút, không chút chần chừ hạ xuống tờ giấy nét chữ mạnh mẽ.

Thiên, anh làm vậy là sao? Thiên, anh muốn gì... Em không ký đâu - Mạc Nhan đã sớm nước mắt long tròng, ngước nhìn anh bằng vẻ mặt đáng thương.

Ký - anh quát một tiếng, hai hàng lông mày cau lại.

Thiên, em yêu anh như vậy, anh làm sao có thể, Thiên, đừng bỏ em

Lăng Tử Thiên cười nhạt - Yêu tôi? Vậy cô ra ngoài bán thân giúp Lăng thị sống lại đi. Cô hàng ngày chỉ biết có rúc ở trong nhà, không thì lại dạo phố. Nhan Nhi, bây giờ Lăng thị sắp sụp đổ rồi, ngoài lấy Mộc Tâm ra thì không còn cách nào để cứu Lăng thị nữa.

Anh chỉ vì tiền đồ, mà nỡ bỏ em sao?.

Dù cho tôi không có bỏ cô, vậy cô nói tôi nghe xem, Lăng thị mất, tôi lấy gì nuôi cô? Nhan Nhi, nếu trong hai ngày nữa, cô có thể cứu sống lại Lăng thị, thì chúng ta sẽ không ly hôn nữa, còn nếu cô không làm được, vậy thì ký đi.

Lăng Tử Thiên, anh đúng là tồi. Anh chỉ vì chính bản thân anh, à không, chỉ là vì tiền - nói xong, Mạc Nhan quay đầu chạy thẳng khỏi Lăng gia.

Lăng Tử Thiên nheo đôi mắt hổ phách, nhìn người con gái vội vã chạy ra ngoài. Anh không có đuổi theo, năm xưa, ly hôn với Mộc Tâm vì nghĩ cô chẳng qua chỉ là một người con gái nghèo, không đủ tư cách để lấy anh, nhưng không ngờ, cô lại là đứa cháu thất lạ mà Chu Thừa Mạc luôn tìm kiếm trong mấy năm nay.

Anh thật sự hối hận, nếu năm đó không phải vì một chút tiền của Mạc gia, anh sẽ không kết hôn với Mạc Nhan, giờ dù cho Mạc gia có tập hợp nhân lực cũng không đủ để cứu sống Lăng thị, hiện tại, ngoài Chu thị, không còn ai khác.

Anh biết rõ, Mộc Tâm đưa ra ý định này, cũng chỉ vì muốn trả thù nhưng, anh là con cháu nhà họ Lăng, không thể để Lăng thị tan giã được. Dù gì, cũng phải khiến nó sống lại, nếu không nửa đời sau, anh sẽ trở thành môt kẻ nghèo kiếp xác.

Cách nhà tổ của nhà họ Lăng khá xa, một chiếc xe màu đen đỗ bên gốc cây.

Mạc Nhan, cô làm rất tốt. Cứ tiếp tục như vậy đi - một cô gái mặc bộ váy màu đen bó sát cơ thể tôn lên những đường cong gợi cảm.

Cổ phần cô hứa cho tôi, sẽ không thiếu chứ? - Mạc Nhan hỏi.

Đương nhiên.

Tôi vẫn không hiểu, anh ta đối xử với cô như vậy, cô còn muốn quay lại với anh ta?

Cô gái kia cười cười, trong đầu chỉ có hai chữ hận thù - Chuyện này không liên quan tới cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.