Đoạn Lữ Hành Đầy Nắng

Chương 4: Chương 4: Tín ngưỡng của biển




Sáng thứ hai, Tri Kiều dậy sớm làm bữa sáng, đem phòng bếp ồn ào lên, hỗn loạn không chịu nổi.

“Con ăn thuốc nổ à?” Mẹ già mặc áo ngủ in hình mèo kitty xuất hiện ở cửa.

“Vâng ạ,” cô bắt tay đập trứng, lòng đỏ trộn lẫn với lòng trắng chiên trong nồi, phát ra tiếng “xèo xèo”, “Cho nên đừng gây chuyện với con.”

Mẹ già kinh ngạc mở to mắt, sau đó thức thời bỏ đi.

Bữa sáng là trứng chiên, thịt jăm-bông, bánh mì lát và sữa sắp hết hạn, mẹ thay đồ làm việc ngồi bên bàn ăn, không nói lời nào mà đọc báo chí hôm nay.

“Mẹ không hỏi đã xảy ra chuyện gì sao?” Tri Kiều cụp mắt, nhìn trứng chiên trong đĩa.

“Con không phải bảo mẹ đừng gây chuyện với con ư?” Lúc mẹ trả lời cũng không ngẩng đầu lên.

“…Được rồi.” Cô kéo khoé miệng, bắt đầu uống sữa.

Ăn xong bữa sáng, Tri Kiều bắt đầu rửa chén đĩa, rửa rất cẩn thận, giống như nếu lưu lại một tí bẩn thì sẽ lấy mạng cô.

“Sáng nay con không phải đi làm phim sao?” Mẹ xách cặp hồ sơ chuẩn bị ra ngoài.

“Không đi.” Cô trầm thấp trả lời.

Mẹ im lặng, cho đến khi bà nhịn không được mà quay đầu lại.

“Mẹ không biết rốt cuộc con đã xảy ra chuyện gì, mẹ chỉ muốn nói với con,” mẹ dừng một chút, nghiêm túc nhìn mắt cô, “Cho dù xảy ra chuyện gì, con còn có mẹ.”

Cái mũi Tri Kiều cay cay, thiếu chút nữa đã rơi nước mắt, nhưng cô vẫn cố nhịn xuống, cô mỉm cười, dùng một loại giọng điệu lạc quan mà trả lời: “Con biết. Cảm ơn mẹ…”

Mẹ lại nhìn cô mấy lần, như là muốn xác định cô thật sự không sao, sau đó bà xách cặp hồ sơ xoay người rời đi.

Hoàn thành công việc ở phòng bếp, Tri Kiều ngồi trước bàn trong phòng ngủ, di động ngay trên bàn, cô cố ý tắt máy, có lẽ muốn mượn cơ hội này để trốn tránh một sự thật nào đó. Cả phòng rất im lặng, chỉ nghe thấy tiếng máy điều hoà chạy treo trên vách tường hơi cũ kia.

Sáng nay vừa mở mắt, cô cảm thấy tâm trạng của mình quả thực ở đáy cốc, buồn bực sắp nổ tung. Cô vốn hẹn sáng nay đến studio của Phùng Giai Thụy tiếp tục làm phim, nhưng cô không muốn đi đâu cả, chỉ muốn một mình yên tĩnh ở trong góc phòng ngủ, mở bộ phim điện ảnh quái đản buồn cười, coi nhiều lần mới có thể khiến cô tạm thời quên chuyện ngu xuẩn mình đã làm tối hôm qua.

Thái Tri Kiều, mày thật sự là ngu xuẩn hết sức!

Trong đầu cô nói với chính mình như thế, quả thực tới nông nỗi nghiến răng nghiến lợi.

Cô và Chu Diễn là hai đường thẳng song song không cùng xuất hiện, nguyên do chỉ vì bố, bọn họ mới quen biết, hiểu nhau, nhưng đó chẳng hề đại diện cho cái gì —— cô biết, cô đã biết từ lâu. Nhưng tối qua cô không thể khống chế bản thân, thật giống như là cảm xúc kiềm nén rất lâu rốt cuộc tìm được cửa ra để phát tiết.

Cô duỗi hai tay nằm thẳng trên giường, nhịn không được bắt đầu nhớ lại đủ thứ chuyện đêm qua. Chuyện đầu tư chắc là hỏng rồi, về phần Chu Diễn…

Cô đau khổ trở người, đem mặt chôn giữa hai tay —— có lẽ cô và Chu Diễn cũng hết rồi.

Cô chợt cảm thấy ba năm nay như là giấc mộng, từ lúc Chu Diễn cầm chiếc dù đỏ xuất hiện trước mặt cô lần đầu tiên, cô mới bắt đầu nằm mơ cho tới bây giờ.

Cô nhìn chiếc di động đã tắt, khởi động một lúc, sau đó quyết định vẫn đến studio nhìn xem.

Cửa thang máy vừa mở ra, Tri Kiều liền cảm thấy hôm nay studio không như ngày thường, sự yên lặng vốn có hoàn toàn bị phá vỡ, trong hành lang khắp nơi là người ra ra vào vào, mỗi người đều có vẻ bận rộn nhiều việc, tiếng chuông điện thoại vang lên liên tiếp, máy fax không ngừng nhả giấy, chỗ nào cũng rất ồn ào.

Cô hướng đến văn phòng của Phùng Giai Thụy, cửa đóng lại, bình thường anh ta không đóng cửa, trừ phi có khách. Cô đứng ở cửa, do dự có nên gõ cửa hay không, ngay lúc cô định xoay người rời đi thì cửa bỗng nhiên mở ra.

Phùng Giai Thụy nhìn thấy cô, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng nhanh chóng biến mất. Anh ta nhíu mày, nói: “Vào đi.”

Tri Kiều bị dáng vẻ của anh ta doạ đến, cô chưa từng thấy Phùng Giai Thụy có biểu tình này —— trên mặt anh ta bình thường không có nhiều cảm xúc lắm, luôn làm cho người ta có ấn tượng ôn hoà, giống như bất cứ vấn đề nào cũng không thành vấn đề. Nhưng dù thế nào, Tri Kiều vẫn kiên trì đi vào, nhưng mới bước một bước, cô kinh ngạc phát hiện, Chu Diễn đã ở đây, anh ngồi trên sofa cạnh cửa sổ, trong tay còn có một điếu thuốc đã châm lửa, ánh nắng giữa mùa hạ xuyên qua khe hở của cửa chớp mà chiếu vào loang lổ trên người anh, giống như đó là một khuôn mặt khác, khuôn mặt cô không nhận ra.

Phùng Giai Thụy đẩy cô một cái, sau đó đóng cửa lại. Không ai nói gì, không khí ngưng đọng, chẳng biết có phải mã lực của máy điều hoà chạy quá mức, Tri Kiều lại cảm thấy mồ hôi nóng sau lưng trở nên lạnh như băng.

“Tình hình có phần…không ổn.” Phùng Giai Thụy cầm đầu mẩu thuốc lá ném vào đồ gạt tàn, sau đó lại mò ra một điếu khác, nhưng không có ý châm lửa.

“?”

“Phu nhân phú thương của chúng ta hình như rất tức giận.”

“…” Tri Kiều cười có lệ, chẳng nói gì, trong lòng cũng không xem trọng.

Phùng Giai Thụy nhìn cô, như là có lời muốn nói, trực giác nói với cô, lời kia hẳn là mắng chửi người. Nhưng anh ta nhịn xuống, chỉ hơi lộ vẻ bực dọc mà châm điếu thuốc, hút một hơi rồi nói tiếp:

“Có lẽ cô không biết, vị phu nhân này mở một công ty quảng cáo rất được ưa chuộng, là người trung gian của rất nhiều hạng mục đầu tư, mặt khác cô ta có quan hệ chặt chẽ với đa số nhà đầu tư lớn có thực lực, sáng nay tôi nhận được tin là…”

“?”

Phùng Giai Thụy dùng tay cầm điếu thuốc gãi trán, thở dài: “Hai người bị chặn rồi.”

“…Có ý gì?”

“Ý là, cô ta báo cho tất cả công ty có thể đầu tư với hai người, xin bọn họ từ chối bất cứ sự tài trợ nào cho hai người.”

Tri Kiều kinh ngạc nhìn anh ta, qua một hồi lâu mới lắp bắp nói: “Như vậy…Chúng tôi không phải…”

“Đúng vậy, đúng vậy.” Phùng Giai Thụy mỉm cười, giống như lại biến trở về Phùng Giai Thụy của thường ngày.

“Hoặc là anh có thể thử hỏi nhà máy và cửa hàng tư nhân khác, cho dù nhãn hiệu hoàn toàn không liên quan đến lữ hành cũng được, dù phải bỏ thêm quảng cáo vào cũng được.” Chu Diễn ngồi trước cửa sổ vẫn không nói gì chợt lên tiếng.

“Tin tôi đi, tôi đã thử, cả buổi sáng toàn công ty đều bận vì chuyện của hai người, hơn nữa sẽ tiếp tục bận rộn, cho đến khi có một kết quả xác định.”

Chu Diễn mấy máy môi, trầm thấp nói: “Cảm ơn. Dù thế nào…cũng cảm ơn anh.”

Phùng Giai Thụy tựa hồ có chút kinh ngạc, nhưng anh ta nhanh chóng che đậy, chỉ bình tĩnh trả lời: “Đừng khách sáo.”

Trong phòng yên tĩnh trở lại, khiến cho ồn ào ngoài cửa như được phóng đại vài lần. Hai người đàn ông trầm mặc hút thuốc ở hai góc, đều tự mình suy nghĩ nỗi băn khoăn. Tri Kiều vẫn đang đứng, không biết nên nói gì, không biết nên làm gì.

Sau một lát, cô bỗng nhiên nghe được mình nói: “Vì sao…?”

“?” Hai người đàn ông đều ngẩng đầu nhìn cô.

“Vì sao hai anh có thể vì tiết mục này làm đến nỗi này…mà tôi…cái gì cũng sai, làm hỏng tất cả, có lẽ căn bản không đáng để hai anh giúp đỡ ——”

“—— xin em làm cho rõ ràng,” Chu Diễn lớn tiếng ngắt lời cô, “Tôi đồng ý cùng ăn cơm với người phụ nữ kia, Phùng Giai Thụy đồng ý điều động cả công ty đi nhờ cậy quan hệ tìm đầu tư, không chỉ là vì tiết mục này —— đương nhiên lại càng không phải vì em.”

“…”

Anh nhìn cô, gằn từng tiếng nói: “Sở dĩ chúng tôi bằng lòng dùng hết khả năng đi làm chuyện này, chính là bởi vì bố em.”

Nói xong, Chu Diễn dập tắt điếu thuốc, đứng lên, mở cửa ra rồi đi ra ngoài.

Đàn ve sầu trên cây kêu không ngừng, trong không khí chẳng có cảm giác mát lạnh, chỉ có oi bức đến mức tưởng chừng như khiến người ta ngạt thở. Mặt trời đã dần xuống núi, nắng chiều xuyên qua tầng mây thật dày mà chiếu rọi, mặc dù mỏng manh nhưng vẫn khiến tường ngoài của cao ốc toả ra hơi nóng cháy bỏng.

Thái Tri Kiều đứng ở ban công cầu thang phòng cháy, nhìn sân thể dục của một trường học nào đó cách đó không xa, ở chỗ ấy có rất nhiều đứa nhỏ đang đá bóng, tiếng kêu la liên tục không ngừng.

Khoé miệng cô hơn mặn, cô lấy mu bàn tay lau mặt, nhưng chỉ chốc lát sau nước mắt lại rơi xuống khoé miệng, như là lau mãi cũng không hết.

“Nếu cô vì lời nói kia của Chu Diễn mà khóc,” Phùng Giai Thụy không biết khi nào thì đến phía sau cô, “Tôi thay mặt anh ta xin lỗi cô.”

Tri Kiều hít hít mũi, qua loa lau nước mắt trên mặt, cô mỉm cười nói: “Không cần. Hơn nữa…tôi không phải vì lời nói của anh ấy mà khóc.”

“…”

Cô mấp máy môi, nước mắt đau khổ lại chảy xuống, nhưng trên mặt vẫn là nụ cười đặc trưng của cô.

“Đừng nghĩ như vậy,” Phùng Giai Thụy vươn tay đặt trên đầu cô, “Cô làm rất nhiều.”

Tri Kiều ngẩn người, đây là lần đầu tiên Phùng Giai Thụy không quá dễ dàng để người ta thật sự tiếp cận đã làm ra động tác dịu dàng lại thân thiết như thế, cô luôn cảm thấy anh ta không quá thích mình, bởi vì mỗi lần xem bản mẫu của tiết mục anh ta đều có rất nhiều “Đề nghị”, giống như muốn đem tiết mục của bọn họ đẩy mạnh tiêu thụ ra ngoài là chuyện khó cỡ nào. Cô nghĩ anh ta nhất định cho rằng cô không giỏi, thế nhưng vì bố, vì những người khác nên phải làm như vậy.

Nhưng giờ phút này, anh ta khoan dung, bàn tay chứa nhiệt độ cơ thể đặt ở đỉnh đầu cô, cô chợt cảm thấy có lẽ anh ta không lãnh đạm như trong tưởng tượng.

“Ít nhất,” anh ta nói, “Cô sẵn lòng vứt bỏ cuộc sống vốn có của mình, đây chính là chuyện dũng khí nhất của bản thân, rất nhiều người —— bao gồm tôi, kể cả Chu Diễn, cũng không nhất định có thể làm được.”

“Nhưng mà dũng khí có lợi ích gì, tôi thấy rằng bản thân mình cái gì cũng sai.”

“Tôi cũng từng nghĩ vậy,” anh ta lấy tay xuống, đút vào túi quần tây màu xám, “Ý tôi là chính tôi. Nhưng bố cô nói cho tôi biết, không ai cái gì cũng sai.”

Cô nhìn anh ta: “…Sau đó thì sao?”

“Sau đó à,” anh ta hình như suy tư nên nói như thế nào, mặt mày nhăn nhó, miệng lệch qua một bên, vẻ mặt có chút buồn cười, “Sau đó tôi liền biến thành Phùng Giai Thụy của hiện tại.”

“…” Tri Kiều khó mà hiểu được ý nghĩ bất chợt nhảy ra của anh ta.

“Đương nhiên trong quá trình này cũng có tự nghi ngờ, phủ nhận rất nhiều,” anh ta cười tự giễu, “Nhưng cuối cùng, tôi rốt cuộc hiểu được bản thân mình muốn gì, nên làm thế nào.”

Tri Kiều rốt cục lộ ra nụ cười chân thật: “Một bài giáo huấn không biết gọi là gì —— nhưng mà rất giống phong cách của bố tôi, ông ấy cho dù là dạy bảo tôi nặn xong kem đánh răng phải đậy nắp cũng có thể lôi ra vấn đề cuộc sống nhân cách.”

“Tràn đầy đồng cảm.” Phùng Giai Thụy cũng cười.

“…”

“Cho dù nói thế nào,” anh ta chợt nhìn cô, vẻ mặt nghiêm túc, “Tôi hy vọng cô đừng bỏ cuộc. Cho dù nản lòng cũng đừng nên bỏ cuộc.”

Cô kinh ngạc nhìn anh ta một cái, sau đó trịnh trọng gật đầu.

“Còn nữa,” Phùng Giai Thụy hướng đến nắng chiều, nheo mắt lại, “Tôi hy vọng cô đừng trách Chu Diễn.”

“?”

“Trên thực tế, anh ta cũng vì tiết mục mà từ bỏ rất nhiều. Anh ta biết viết lách, chụp hình cũng khá tốt, là một người rất giàu sáng tạo, từng có rất nhiều công ty lớn, đơn vị chế tác lớn muốn mời anh ta, nếu anh ta không từ chối, có lẽ sẽ nổi tiếng hơn hiện giờ —— điểm then chốt là, sẽ càng giàu có hơn hiện tại. Nhưng anh ta từ chối, gần như là không chút do dự, tôi nghĩ…đó là vì anh ta là một người có tín ngưỡng.”

“Tín ngưỡng?”

“Ừm, con người anh ta nói như thế nào nhỉ, kỳ thật có chút quái gở, hơn nữa cũng thường khiến người ta không lần tìm được ý nghĩ, nhưng rất thích làm theo ý mình, quả thật làm cho người ta không thể nào thích nổi…”

Tri Kiều kinh ngạc há hốc mồm, thầm nghĩ: như vậy mình lại thích anh ấy ở điểm nào chứ?

“Nhưng tôi rất thích sự dẻo dai trên người anh ta, hiện tại có rất ít người thật sự có tín ngưỡng nào đó, nhưng anh ta có, tuy rằng ngoài miệng không nói, nhưng chỉ cần anh ta cho là con người hoặc sự việc đúng đắn, anh ta sẽ hết sức ứng phó —— tôi nghĩ, có lẽ đây là một điểm duy nhất được lòng người.”

Trong đầu Tri Kiều bất giác hiện ra hình dáng của Chu Diễn mơ hồ lại rõ ràng. Những lời này của Phùng Giai Thụy khiến cô có nhận thức mới đối với Chu Diễn, giống như Chu Diễn cô tưởng rằng lúc đầu chỉ là bề ngoài thôi, mà hiện tại, cô có một chút nhận thức càng thuần tuý chân chính về anh.

“—— chẳng qua,” Phùng Giai Thụy lại bổ sung nói, “Có lẽ phần lớn phụ nữ không nghĩ như vậy.”

“?”

“Căn cứ vào quan sát của tôi, chỉ cần anh ta đứng ở chỗ đấy, lộ ra ánh mắt không rõ thần trí, những người phụ nữ đều điên cuồng vì anh ta. Phụ nữ không quan tâm anh ta có quái gở hay không, có để người ta lần ra ý nghĩ không, hoặc có lý tưởng gì hay không, thứ phụ nữ muốn chính là gương mặt đầy sức hấp dẫn và cơ thể có đường cong rõ ràng của anh ta thôi ——” nói tới đây, Phùng Giai Thụy dừng một chút, anh ta quay đầu nhìn Tri Kiều, nói, “Đúng không?”

Tri Kiều sửng sốt một chút, sau đó ra vẻ rụt rè mà trả lời: “Tôi…tôi làm sao biết!”

Phùng Giai Thụy mỉm cười nhìn cô, nhún vai rồi xoay người rời khỏi.

Tri Kiều nhớ tới hồi bé, từng có một lần đi dạo bờ biển với bố, trên bầu trời mây đen dầy đặc, nhưng vẫn có ngư dân kiên trì ra biển bắt cá, sau đó bão tố quả thật tới đây, tất cả mọi người lần lượt trở về đất liền, chỉ có một chàng trai đánh cá không trở về. Vợ và cha mẹ anh ta ở bờ biển lo lắng chờ đợi, cho đến khi bầu trời tối đen, người trẻ tuổi cũng không xuất hiện, các thôn dân khuyên bọn họ về trước, nhưng cha của chàng trai đánh cá vẫn kiên trì đợi chờ giữa cơn bão tố. Sáng sớm hôm sau, kỳ tích xuất hiện, chàng trai đã trở lại, tuy rằng chiếc thuyền có chút hư nát, nhưng anh ta đã an toàn trở lại, hơn nữa còn mang về một ít cá, chàng trai đánh cá và người nhà ôm nhau khóc nức nở rơi nước mắt, đó là người khóc khó coi nhất mà Tri Kiều từng gặp.

Bố ở bên cạnh lén lau nước mắt, lại còn ra vẻ dường như không có gì, trên thực tế cô biết cả buổi tối bố luôn ở trong căn nhà trú tạm của bọn họ bước tới bước lui, thường thường nhìn ra ngoài cửa sổ. Sau đó bố nói với cô:

“Mọi ngư dân đều có một loại tín ngưỡng, tín ngưỡng đối với biển cả. Cho dù biển cả ban cho họ cái gì, được mùa hoặc là tử vong, bọn họ và người nhà của bọn họ đều có đủ dũng khí để đối mặt.”

Nghe bố nói vậy, không biết vì sao, cô bỗng nhiên khóc. Bố kinh ngạc, ôm cô lên đầu gối rồi dỗ dành cô, nhưng không được.

Cuối cùng, cô vừa khóc vừa nói: “Bố, bố nhất thiết đừng như ngư dân nha, con không có dũng khí như vậy…”

Bố nhìn cô, sau đó cười khanh khách.

Ve sầu vẫn kêu lớn tiếng như cũ, bọn nhỏ trên sân thể dục ở xa xa không biết đã tản ra lúc nào, nước mắt trên mặt Tri Kiều sớm đã khô đi. Cô ngồi trên mặt nền xi măng, dựa lưng vào tường, cô chợt cảm thấy, mình đã có cái nhìn mới đối với bố, đối với Chu Diễn, đối với thế giới này.

Trong ngăn kéo bàn có tấm ảnh chung của cô và bố, sau khi ly hôn, mẹ dứt khoát ném tất cả ảnh chụp của bố, chỉ có tấm ảnh này cô đã cẩn thận giấu đi. Mười mấy năm qua, đối với cô mà nói bố chỉ là một tấm ảnh cũ xưa, cô chưa bao giờ thử đi hiểu ông, ông là người thân của cô, là sự tồn tại huyết thống của cô, nhưng mà chỉ thế thôi.

Tuy nhiên, hôm nay cô không khỏi muốn hiểu ông, sự hiểu biết này vốn nên có vì ông là người đàn ông quan trọng nhất trong cuộc sống cô.

Nhưng mà, tất cả mọi việc…dường như đã quá muộn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.