Đoạn Lữ Hành Đầy Nắng

Chương 5: Chương 5: Tín ngưỡng của biển




Một tuần nay, ngoại trừ bận rộn việc tìm kiếm nhà đầu tư, thời gian còn lại của Tri Kiều đều dùng để nỗ lực hồi phục quan hệ với Chu Diễn. Thế nhưng anh bề bộn nhiều việc, so với nhà sản xuất như cô lại càng bận hơn, mấy lần cô chạm mặt anh tại studio, muốn đi tới nói mấy câu, nhưng lúc nào cũng không tìm được cơ hội.

Chập tối thứ bảy, khi tiết mục mới cuối cùng hoàn thành chế tác, Tri Kiều thừa dịp lão Hạ với A Khố ra ngoài, cố lấy dũng khí nói với Chu Diễn:

“Em có thể nói chuyện với anh không?”

“Ừm.” Chu Diễn đang cúi đầu ký tên lên bìa mấy cái CD, không ngẩng lên nhìn cô.

“Ý em là, nói chuyện nghiêm túc.” Cô dường như có chút nôn nóng bất an.

Chu Diễn rốt cục dừng bút, ngẩng đầu nhìn cô: “Em muốn nói về chuyện gì? Về chuyện tiền hả?”

“Không…không phải,” cô quẫn bách mà hít vào một hơi, “Em muốn…em muốn xin lỗi anh.”

Anh nhìn cô, không nói được một lời, vì thế cô bỗng nhiên cảm thấy không biết làm sao liền gục đầu xuống, tiếp tục nói: “Em vẫn muốn tìm cơ hội xin lỗi anh… Xin lỗi.”

“…”

“Em… Em đã quá xúc động rồi.” Nói xong, cô nặng nề thở dài, rất nhiều lần, cô mong muốn bản thân có thể trở nên ngày càng trưởng thành, mà không phải luôn được mẹ sắp xếp cho cô một con đường an toàn lại liếc mắt một cái là nhìn ra con đường ấy. Cho nên cô đã vứt bỏ cuộc sống yên ổn lúc đầu —— có lẽ kỳ thực, nó cũng không thể gọi là “vứt bỏ”, mà là một loại thoát khỏi —— khi Chu Diễn đến tìm cô, bởi vì sự ra đi của bố, cuối cùng cô đã có dũng khí làm như vậy.

Anh dạy cô rất nhiều thứ, thế nào để quay phim nhựa, khán giả thích thể loại nào, thế nào là một nhà sản xuất, thế nào là đẩy mạnh tiêu thụ chương trình của mình, thậm chí còn còn có đủ loại kỹ năng sinh tồn ở vùng hẻo lánh —— cô nghĩ, nếu nói bố cô vẫn còn sống, cũng sẽ không dạy cô những điều như vậy.

Cô từng cho rằng bản thân muốn tìm những dấu chân của bố, thế nhưng dần dần, cô phát hiện ra không phải hoàn toàn như vậy, cô đang tìm kiếm một cái gì đó, một chút thôi … Cô cũng không rõ đó là cái gì nữa.

Chu Diễn thật lâu không lên tiếng, Tri Kiều kéo kéo khóe miệng, cuối cùng không nhịn được mà ngẩng đầu nhìn anh —— ngoài dự đoán của cô, vẻ mặt của anh, rõ ràng là đang mỉm cười.

Khi anh cười rộ lên, khóe mắt có những nếp nhăn mảnh nhỏ mờ mờ, nhưng trong ánh mắt lại có một thứ ánh sáng ấm áp, cô thường hay nghĩ, chắc vì ánh sáng trong mắt anh hấp dẫn, nên cô trở nên không có cách nào thoát ra được.

“Không tha thứ cho em thì tôi có thể làm gì chứ?” Chu Diễn bỗng nhiên thu lại nụ cười, viền mắt phía dưới hơi thâm, có lẽ là kết quả của việc thức đêm, “Tôi không có thời gian bực bội với em.”

Nói xong, anh tiếp tục cúi đầu viết lên CD, cho đến khi lão Hạ với A Khố lần lượt trở về, giống như cuộc đối thoại vừa rồi, nụ cười lúc nãy, ánh sáng phát ra từ ánh mắt đều chưa bao giờ tồn tại.

Tri Kiều kinh ngạc nhìn anh, cái loại cảm giác này giống như là… Từ thiên đường rớt trở về địa ngục.

Nụ cười của anh chỉ là giả thôi sao? Ánh sáng ấm ấp kia đâu rồi? Nhất định là anh còn đang tức giận, đồng thời, không định cho cô cơ hội nào để giải thích rõ ràng cũng như xin lỗi.

“Tôi có chuyện muốn nói.” Chu Diễn đem chiếc CD vừa viết xong bỏ vào phong thư, sau đó ngẩng đầu lên nhìn lão Hạ, A Khố, đương nhiên cũng có cả Tri Kiều nữa.

“Trên thực tế chuyện này đã xảy rồi…một tuần qua, sở dĩ bây giờ mới nói ra, là vì tôi vẫn cho rằng có khả năng cứu vớt, nhưng hiện tại thoạt nhìn thì hình như…hy vọng không lớn.” Giọng nói đầy từ tính của anh lần đầu tiên nghe có vẻ trầm trọng.

Tri Kiều nuốt nước bọt, muốn ngăn cản anh, nhưng không còn kịp rồi ——

“Tôi muốn nói chính là, tiết mục của chúng ta bởi vì nhà đầu tư ngừng bỏ vốn, chắc là phải tạm thời… kết thúc.”

Anh dùng liên tiếp một đống từ được lựa chọn tỉ mỉ, không hề giống với phong cách của anh, cho nên Tri Kiều nghĩ, biết đâu bề ngoài của anh cũng không được bình tĩnh như vậy.

Bên trong phòng chế tác rất yên tĩnh, lão Hạ và A Khố liếc mắt nhìn nhau, sau đó, lão Hạ bĩu môi, đáp, “Chuyện này… Chúng tôi đã biết từ trước rồi.”

Trong mắt Chu Diễn thoáng hiện lên tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh sau đó, anh miễn cưỡng cười rộ lên, như là cười nhạo việc đánh giá thấp sự ăn ý nhiều năm nay. Anh nhún vai, chân thành nói: “Xin lỗi. Vì vậy…nếu có cơ hội tìm được một công việc khác tốt hơn, tôi đề nghị mọi người nhất thiết phải nắm bắt cơ hội. Đương nhiên, cuối cùng là về thù lao tháng này của tiết mục, tôi tin rằng nhà sản xuất của chúng ta vẫn theo quy tắc thanh toán lúc đầu. Về phần Cá Mập, chiều nay tôi sẽ gọi điện nói rõ với cậu ta về tình huống hiện tại, tôi tin rằng tất cả mọi người đều không muốn nhìn thấy cục diện bây giờ, nhưng có một số lúc có một số công việc khiến người ta bất lực.”

Nói đến đây, Chu Diễn nhìn Tri Kiều một chốc, cô không biết nên dùng biểu tình gì để đáp lại anh, cô chỉ nghĩ người đàn ông trước mắt này có phần xa lạ, như bị một lớp sương mù bao phủ, khiến cho cô không biết rốt cuộc anh đang suy nghĩ cái gì.

“Như vậy hai người thế nào?” A Khố luôn trầm mặc ít lời lên tiếng hỏi.

“Oh, tôi có rất nhiều việc muốn làm. Còn về phần nhà sản xuất của chúng ta,” anh quay sang nhìn cô, dường như chưa xác định rõ, “Tôi nghĩ cô ấy có cơ hội quay trở về cuốc sống yên ổn trước kia… Như thế tương đối tốt.”

“Vì sao?” Sau khi lão Hạ và A Khố rời khỏi, Tri Kiều đóng cửa lại, xoay người trừng mắt với Chu Diễn.

Người kia đang sắp xếp lại đồ đạc, bớt thời gian ngẩng đầu nhìn cô một cái, sau đó mở ba lô đem phong thư thật dày cất vào trong: “Vì sao cái gì.”

“Vì sao lại nói cho bọn họ? Vì sao nói tiết mục phải kết thúc?” Cô khoanh hai tay, đi qua đi lại, “Lẽ nào anh buông tay rồi hả? Lẽ nào anh nói vì tiết mục này mà dốc hết khả năng, tất cả đều là gạt người phải không?!”

“Tôi không gạt người,” giọng nói của Chu Diễn bình thản đến lạ thường, “Nhưng tôi cũng không thể ích kỷ.”

“?”

“Em có từng nghĩ , tất cả mọi người trên thế giới này đều vì hứng thú hoặc là lý tưởng mà làm việc hay không? Hay là em có nghĩ rằng không phải tất cả mọi người có thể kiếm ra thời gian nhiều như vậy để làm một số việc không thể mang cho họ bất cứ lợi nhuận nào?”

“…”

Anh ngồi trên ghế, quay đầu nhìn cô: “Hơn nữa, em có nghĩ rằng, rất nhiều người làm việc, cũng không chỉ vì họ thích công việc đó, mà càng là bọn họ cần những công việc ấy bởi vì chúng có thể tạo ra nhiều thứ cho chính họ, có lẽ là một căn hộ, một chiếc xe, thậm chí là một tách trà.”

“Em…” Tri Kiều nhíu mày, không thể nói ra lời.

“Mỗi người có cuộc sống khác nhau, em không có quyền thay người khác lựa chọn, nhưng em phải có nghĩa vụ nói ra sự thật.”

Chu Diễn đứng lên, cầm lấy ba lô, đi tới trước cửa, nắm lấy tay cầm

“Vậy vì sao anh lại thay bố em lựa chọn?” Tri Kiều đột nhiên hỏi.

“?” Bàn tay nắm tay cầm của Chu Diễn ngừng lại.

Cô nhìn bóng lưng của anh, nói: “Em tin rằng, Thái Gia Hùng tuyệt đối sẽ không nói, ‘Tìm con gái của tôi đến đây, tôi muốn nó đi làm chuyện tôi chưa hoàn thành’.”

“…”

“Hoàn toàn tương phản, em cho rằng ông ấy muốn em và mẹ có thể thoát khỏi ảnh hưởng của ông ấy đối với em và mẹ, cuộc sống trước kia của em và mẹ —— lúc ông ấy rời đi, đó là bằng chứng tốt nhất.”

“…”

“Em nói rất đúng phải không?”

Chu Diễn đứng ở nơi đó, vẫn không nói gì, thật lâu sau, lâu đến mức Tri Kiều gần như cho rằng anh sẽ không từ mà biệt, bỗng nhiên anh cười khổ: “Em đúng là con gái của chú Thái.”

“Đừng nói nữa!” Tri Kiều hô to, “Đừng nói em và ông ấy giống nhau như thế nào, em chưa từng gặp ông ấy, từ sau năm mười hai tuổi em chưa nhìn thấy ông ấy một lần nào!”

“Nhưng em làm sao biết được bố em suy nghĩ cái gì.”

Cô nhìn anh, cảm thấy lớp sương mù trên người anh dần tản đi.

“Không sai, trên thực tế, ông ấy chưa từng nói cái gì.” Giọng điệu của anh, ấm áp giống như đang kể một câu chuyện xưa.

“…”

“Ông ấy không hề lưu lại bất cứ di ngôn nào, đi tìm em là chủ ý của tôi.”

“Vì sao?”

Anh xoay người, đặt ba lô trên ghế, hạ mắt xuống, cười cười: “Bởi vì chú ấy vẫn rất nhớ em.”

“…”

“Có đôi khi vào buổi tối chúng tôi uống rượu, chú ấy thường lấy ra ảnh hồi còn bé của em, sau đó kể cho chúng tôi nghe chuyện của em. Chú ấy nói khi đưa em đi leo núi, em rất sợ, nhưng khi lên đến đỉnh núi, em cực kỳ hưng phấn, ‘Quả thực so với việc được mua một chiếc xe đạp mới còn vui vẻ hơn’ —— đúng vậy, đó chính là nguyên văn của bố em. Có lẽ khi em còn bé chú ấy đã làm ra những việc ngu xuẩn, trên thực tế hết lần này đến lần khác chính là vài chuyện như vậy, tôi gần như thuộc lòng, nhưng chú ấy lại nói mà không biết chán.”

“…”

“Tôi nghĩ chú ấy nhất định rất tiếc nuối, rất khổ sở.”

“?”

“Không thể nhìn em trưởng thành, không thể ở bên cạnh em. Cho nên… Em nói không sai, là tôi thay chú ấy lựa chọn.”

Tri Kiều quay đầu đi chỗ khác, vắt hết sức lực ngăn lại dòng nước mắt, nhưng có một giọt không cẩn thận rơi xuống, cô giả bộ vô tình lau đi, những đoạn ký ức trước kia đã không còn rõ nữa, đó là lần cuối cùng đi du lịch trước khi bố cô rời đi, cô không còn nhớ khi leo lên núi mình có cảm xúc như thế nào, nhưng cô vẫn nhớ, đó là một ngày mưa xối xả sau đó thì trời nắng, cô thấy được cầu vồng rực rỡ, cho đến khi lên đỉnh núi, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bắt lấy…

“Bố em mất vì bệnh tim tái phát, quá trình ấy rất ngắn ngủi, một giây trước chú ấy còn cầm máy chụp ảnh nói người nào nên đứng vị trí nào, giây tiếp theo … Liền bỗng nhiên ngã xuống.”

“…”

“Chú ấy không hề lưu lại lời nào, tất cả đều quá bất ngờ. Tôi tìm được em, nói với em những lời kia, là bởi vì tôi nghĩ rằng … Nếu có một ngày, em có thể thực sự hiểu chú ấy đã làm gì , chú ấy nhất định sẽ rất vui, chỉ thế thôi.”

“Đó chỉ là suy nghĩ của anh mà thôi…” Tri Kiều nhìn cái nút bên cạnh bàn điều khiển, tưởng tượng thấy bố cô cũng từng ở đây làm những việc giống như bọn họ, một loại bi thương từ đáy lòng khuếch tán trào dâng.

“Xin lỗi,” Chu Diễn nói, “Có lẽ người nên xin lỗi là tôi. Tôi không nên ích kỷ, kéo em vào thế giới của chúng tôi, cho nên có lẽ … Em trở lại thế giới trước đây cũng tốt.”

Nói xong, anh cầm lấy ba lô, xoay người mở cửa, không hề dừng lại mà đi thẳng ra ngoài…

Tri Kiều rất muốn cầm lấy chiếc dép dưới chân nhằm thẳng bóng lưng Chu Diễn mà ném, nhưng cô không làm như vậy. Cô nghĩ, có lẽ anh nó rất có lý, cô không có cách nào trách cứ anh, cô thậm chí đã nghĩ, nếu như bố cô kịp để lại di ngôn, nói không chừng… À, không có gì nói không chừng, bất luận khả năng nào cũng không còn tồn tại nữa.

Trong khoảng thời gian rất dài sau đó, Tri Kiều chưa từng gặp mặt Chu Diễn. Cô không có cách nào cố lấy dũng khí gọi điện cho anh, nhưng cô vẫn đang kiên trì mỗi ngày đều đến studio của Phùng Giai Thụy, đương nhiên, ngoại trừ muốn biết về tình hình đầu tư, cô cũng hy vọng có thể “ngẫu nhiên” chạm mặt Chu Diễn. Chỉ có điều, lần nào cũng là thất vọng.

Bản thân cô đã cố gắng tìm một số nhà đầu tư, nhưng đều mất công quay trở về, thậm chí cô còn cố lấy dúng khí mở miệng vay tiền mẹ, nhưng bị cự tuyệt thẳng thừng không hề khách khí.

Mẹ nói: “Nếu như con vay tiền để gây dựng sự nghiệp của chính mình, nhất định mẹ không nói hai lời mà đưa ra ngay, nhưng nếu như dùng để cho cái tiết mục kia thì —— không bàn nữa, hiểu không? Không bàn nữa!”

“Nhưng mà ——”

“ —— Thái Tri Kiều, đề tài này chấm dứt ở đây, mẹ không muốn nghe từ miệng con lần thứ hai.” Khi nói những lời này thì mẹ vẫn đang mặc một bộ đồ ngủ màu hồng có in hình mèo Kitty, chỉ có điều biểu tình trên mặt không hề dễ thương giống như cái áo ngủ ấy.

Lão Hạ và A Khố hình như nhanh chóng tìm được việc mới, dù sao bọn họ đều là những người có kỹ năng nghề nghiệp, kiếm tiền đối bọn họ mà nói cũng không phải là việc khó. Cá mập thì bị Tri Kiều nhét vào chức vụ nhân viên kế toán nhỏ ở công ty của mẹ cô, lúc đầu mẹ cô có phần kê đản lý thiêu cốt đầu*, nhưng một tuần qua đi Cá Mập đã trở thành cục cưng trong công ty, tất cả mọi người đều khen ngợi cậu ta không ngớt —— đương nhiên, cũng bao gồm cả bà mẹ hay bắt bẻ của cô.

(*) soi mói, tính toán, yêu cầu cao

Cuộc sống vẫn tiếp tục, chẳng qua, Tri Kiều bỗng nhiên phát hiện Chu Diễn biến mất, người đàn ông cầm chiếc ô đỏ trong cơn mưa nói với cô tin bất ngờ, dạy cho cô làm thế nào từ một người “không đạt tiêu chuẩn” trở thành một nhà sản xuất độc lập, người đàn ông khi uống say nôn mửa lên máy tính của cô, người đàn ông đem cô vào thế giới của bố mình —— cứ như vậy mà biến mất.”

Cô cảm thấy tuyệt vọng, nhưng nhớ tới cuộc trò chuyện vào buổi trưa giữa mùa hạ với Phùng Giai Thụy, cô lại cảm thấy, bản thân mình không thể từ bỏ, cho dù nản lòng, tuyệt vọng…cũng không thể từ bỏ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.