Đoản Nhỏ Của Sapharisy

Chương 10: Chương 10




Đoản này có phần đặc biệt hơn những đoản khác, bởi nó không phải do tôi tưởng tượng ra mà là một giấc mơ. Sau khi bỏ đi mấy chi tiết cẩu huyết, sắp xếp và nêm nếm, tạo hiệu ứng âm thanh hình ảnh....thì ra đoản này. Nghĩ lại, cái cảm giác bị móc mắt ấy chưa bao giờ chân thực đến như vậy :)

#Sapharisy

Có một loại cảm giác không tên trực trào, hình như là bất an. Ngoài trời, mưa rơi rả rích. Ta nằm giữa căn phòng trống, dựa vào ánh sáng tù mù của cây nến, đếm số cột kèo trên nóc nhà. Không biết đã đếm qua bao nhiêu lần, mắt vẫn mở thao láo. Cảm giác nôn nao ấy càng mãnh liệt hơn.

Ta mất ngủ rồi. Chàng vẫn chưa về.

Ta trở dậy, mở cửa ngồi nhìn từng giọt nước tí tách chảy xuống từ mái hiên, rồi lại nhìn vào màn đêm đen kịt trước mắt... Phu quân của ta có nghề nghiệp không chân chính, nhưng thiện lương. Chàng là ám vệ của hoàng thượng, chuyên đi ám sát kẻ xấu. Sáng nay, chàng vội vã dậy từ sớm, chỉ nói rằng nhiệm vụ lần này rất nguy hiểm, dặn ta đừng chờ chàng. Ta cố gắng nặn ra một nụ cười tiễn chàng đi. Ta biết dù có sống chết giữ chàng lại cũng chỉ khiến chàng càng thêm khó xử.

Chàng dứt khoát quay lưng, đâu biết rằng ta đã lệ rơi đầy mặt.

Thường thì chàng sẽ về ngay trong đêm. Ta cứ thế mơ mơ hồ hồ ngồi chờ cho đến khi trời sáng. Rốt cuộc, chàng cũng không về.....có thể sẽ vĩnh viễn không về.

Trái với dự tính, ta hàng ngày điềm nhiên cặm cụi làm việc, có lẽ ta đã sớm biết sẽ có ngày này. Chỉ là, ban đêm ta vẫn ngồi thẫn thờ trên bậc cửa. Đâu đó trong ta chưa từng hết hi vọng chàng sẽ quay trở lại. Đại ca thi thoảng ghé chơi, thấy ta gầy xọp đi thì lo lắng khuyên can. Nhưng ta căn bản không để vào tai. Chỉ đến khi biết mình đã có thai, ta mới miễn cưỡng nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.

Ngày qua ngày, ta cứ như vậy sống một cuộc đời bình lặng trong cái ổ nhỏ của mình. Không vui, không buồn, không giận, cũng không có gì để mong đến ngày mai. Tất cả diễn ra như một quy luật bất biến. Ta sống, đơn giản là để đợi ta chết đi.

Mùa hạ năm sau, hoa sen nở rất đẹp. Càng gần đến ngày sinh, đôi chân vốn chẳng mấy thon thả của ta càng phù ra như hai cái cột nhà. Đứa con này chính là sự ràng buộc cuối cùng của ta và chàng, nhắc ta nhớ chàng đã từng tồn tại trong cuộc đời tẻ nhạt của ta, như một chấp niệm.

Ta đứng trên phố tỉ mỉ chọn từng cọng rau, nhưng khoé mắt thì đã tập trung lên lão già mà nãy giờ đại ca đang theo dõi. Ta chưa từng gặp qua hắn lần nào. Giống như có sự liên kết vô hình khiến ta không thể rời mắt khỏi hắn. Một loại cảm giác đã lâu không xuất hiện ùa về như thác lũ. Lồng ngực bị một áp lực lớn đè nén, hít thở không thông.

Hắn dường như cảm nhận được có người đang nhìn mình. Khoảnh khắc hai ánh mắt chạm nhau, sống lưng ta lạnh đi. Khí huyết trong người cũng dần ngưng tụ.

Cây rau trong tay ta rơi bụp xuống đất...

Ta đứng bất động trên phố nhìn đại ca đánh nhau với hắn. Mọi người đã chui cả vào nhà, chỉ có ta vẫn ngây ngốc nhìn hắn chăm chăm.

Một tiếng động chói tai vút lên giữa không trung, đập vào màng nhĩ, kéo ta ra khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn. Tất cả bất giác dừng lại. Hai mảnh ngọc bội trên đất, giữa ánh sáng mặt trời, như kim châm vào mắt.

Càng nhìn càng quen mắt.....

Ta thất thần chạy lại, nâng hai mảnh ngọc bội trên tay. Cổ họng đắng ngắt. Thế giới phút chốc chẳng còn màu sắc. Trời đất đảo lộn, hợp thành một khối. Ngọc bội của ta, kỉ vật duy nhất của ta và chàng, vỡ rồi...Tình yêu của chúng ta vỡ rồi.....

Trong miệng xộc lên mùi tanh nồng đặc trưng. Dòng chất lỏng đỏ tươi theo khoé môi rơi xuống, nhuộm đỏ miếng ngọc bội.

Miếng ngọc bội như chiếc chìa khóa bật tung chiếc hòm đựng cảm xúc của ta. Những đau đớn, tủi khổ ta khó khăn lắm mới khoá chặt suốt gần một năm qua trào ra thành những giọt nước mắt mặn chát. Ta ngồi thụp xuống đất, ôm chặt miếng ngọc bội, cố gắng tìm kiếm chút hơi ấm cuối cùng của chàng.

- Hàn Nhi, chạy.....

Đại ca sống chết ôm chặt chân của hắn, miệng không ngừng bảo ta chạy đi. Nhưng ta không hề có ý định làm vậy. Nỗi đau quá lớn đánh thức con quỷ đang ngủ sâu trong ta trỗi dậy. Ta hoàn toàn mất đi ý thức, không sợ chết, không sợ mất con. Miệng lẩm nhẩm một câu nói như trúng tà.

- Ngươi giết phu quân ta.....Chính ngươi đã giết chết chàng....

Ta nghe thấy giọng chính mình khản đặc. Ta điên cuồng, liều mạng lao vào cắn xé hắn với hai bàn tay không, như con thú bị thương theo bản năng tấn công kẻ địch. Chàng chết rồi....Thực sự chết rồi.....Ta sống còn có ý nghĩa gì?

Trước mắt bỗng dưng xuất hiện một mảnh đen tối. Ta chỉ kịp nhìn thấy tay hắn bổ xuống mặt. Từ hai hốc mắt truyền đến cơn đau đớn tê dại.

Thế giới, kể từ đây chỉ là bóng tối và khổ đau, vĩnh viễn......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.