Đoản Nhỏ Của Sapharisy

Chương 13: Chương 13




- Yêu nữ hại nước, chết đi!

Nữ nhân vận trường sam đỏ rực nhuốm máu binh lính phiêu dật trước gió. Mái tóc đen mượt chảy xuống eo như dòng suối nhỏ đã hơi xù vì chiến loạn. Đôi mắt phượng tuyệt đẹp phản chiếu sự tàn ác pha lẫn bi thương đau đớn nhìn lưỡi kiếm sáng loáng xuyên vào tim mình. Mà chủ nhân của thanh trường kiếm kia dường như không chút dao động, dứt khoát rút lưỡi kiếm ra.

Nàng vô lực rơi xuống từ trên tường thành tựa như một con phượng hoàng gãy cánh. Đưa mắt ngắm nhìn gương mặt tuấn tú của nam nhân kia ngày một xa dần, khoé môi nàng kéo lên thành nụ cười giễu cợt.

Đau.....

Nàng vì hắn từ bỏ nhân gia, vì hắn làm bao nhiêu chuyện xấu, trở thành yêu nữ đối nghịch với cả thiên hạ. Đổi lại, hắn trả nàng một nhát kiếm xuyên tâm.

Nàng sai rồi, thực sự sai rồi. Lỡ dâng trái tim cho một kẻ máu lạnh vô tình dày xéo chính là sai lầm lớn nhất kiếp này của nàng.

Đường đến Hoàng Tuyền âm u mang đậm phong vị chết chóc ghê rợn. Thi thoảng có tiếng hú hét dựng tóc gáy của quỷ Dạ Xoa, lại điểm thêm những tiếng khóc la thảm thiết ai oán của những vong hồn chưa được siêu thoát. Hai bên bờ Vong Xuyên, hoa Bỉ Ngạn chen nhau nở thành rừng đỏ rực. Đứng trên cầu Nại Hà nhìn xuống dòng nước Vong Xuyên an tĩnh, cảnh sắc huyền ảo như trong bức họa.

Đi qua cầu Nại Hà sang bờ bên kia chính là cõi âm. Nàng đứng trên cầu ngoái đầu nhìn lại, đột nhiên thấy có chút nuối tiếc. Kiếp này nàng chỉ sống được có hai mươi lăm năm, trong suốt hai mươi lăm năm đó chưa một khắc nào ngơi nghỉ, hết lòng bán mạng cho hắn. Cho đến tận lúc này, nàng hận hắn mà vẫn luyến tiếc không nỡ buông bỏ. Nàng đúng là ngốc hết thuốc chữa.

Đi cùng nàng còn có rất nhiều những vong hồn khác. Họ xếp thành hàng ở Vọng Hương Đài, từng người một uống cạn chén canh Mạnh Bà. Tức thì những ân oán tình thù, hỉ nộ ái ố của kiếp này đều bị cuốn sạch theo dòng nước Vong Xuyên. Đến lượt nàng, nhìn chén canh Mạnh Bà, đôi tay nàng khẽ run lên.

Nếu nàng uống cạn nó, tất thảy những thứ thuộc về hắn sẽ biến mất như chưa từng tồn tại, nàng không muốn như vậy.....

- Ngươi chắc chứ? Mang theo thứ đó sẽ chỉ khiến ngươi thêm khổ sở hơn thôi.

Mạnh Bà vừa nhận lại chén canh vừa nhìn nàng chằm chằm. Chỉ thấy nữ tử vận trường sam đỏ rực mỉm cười yêu nghiệt, từ từ bước vào vòng luân hồi.

Kiếp sau nhất định đừng để ta gặp lại chàng. Nếu không, ta sẽ khiến chàng nếm trải cảm giác đau đớn gấp trăm ngàn lần, sống không bằng chết.

———

- Mộc Lan lại đi bới ve chai giúp mẹ đấy à? Ngoan quá...

Đó là tiếng của một dì hàng xóm khi thấy Mộc Lan lôi theo cái bao rách ra cổng. Đã từ rất lâu rồi, mỗi buổi chiều dân trong xóm lại thấy một con bé gầy gò đen nhẻm như quỷ đói tầm tám chín tuổi, mái tóc rối bù như ổ chim lẽo đẽo theo mẹ ra bãi rác bới ve chai.

Không ai biết bố Mộc Lan là ai, con bé có hỏi mẹ cũng chỉ im lặng. Mộc Lan sinh ra và lớn lên trong một cái chòi nhỏ dưới sự chỉ trích của người đời. Họ nói con bé là con hoang, cả đám trẻ con nghèo trong xóm cũng miệt thị nó. Chỉ có dì hàng xóm cạnh nhà là hay qua lại giúp đỡ mẹ con Mộc Lan. Không được đi học, con bé cả ngày chỉ biết quanh quẩn ở bãi rác hôi thối.

Năm Mộc Lan mười bốn tuổi, mẹ cô mắc bệnh hiểm nghèo rồi qua đời vì không có tiền chạy chữa thuốc thang. Ngay cả tiền để mua quan tài cho mẹ cũng phải nhờ dì hàng xóm cho, Mộc Lan khóc rất thảm thiết. Kể từ ấy, quyết tâm chống lại đói nghèo, chiến thắng số phận lớn dần trong cô.

Con người sinh ra có hai thứ không thể lựa chọn, đó là tổ quốc và gia đình.

Năm mười bảy tuổi, Mộc Lan được dẫn về làm con nuôi trong một nhà có tiền. Những tưởng cuộc sống sẽ bớt vất vả hơn, ai ngờ cô bị đối xử còn không bằng ôsin trong nhà. Bị lão chủ nhà sàm sỡ, bị vợ lão ghen tuông đánh cho chết đi sống lại, Mộc Lan chỉ biết cắn răng rơi nước mắt trong bóng tối. Những ngày tháng đó, chỉ có con trai lão chủ nhà đối tốt với cô một chút. Cậu ta kém cô hai tuổi, là em trai trên danh nghĩa của cô. Cậu dạy cô học chữ, lén mang đồ ăn và thuốc đến cho cô, thậm chí có lần lao vào đỡ đòn cho cô. Mộc Lan lần đầu tiên trong đời biết yêu một người là như thế nào. Nhưng Gia Huy là thiên sứ, bên cạnh cậu xứng đáng có một thiên sứ, kẻ thấp hèn từ lúc sinh ra như cô chỉ có thể ngước lên mà ôm mộng hão thôi.

Người con gái xinh đẹp mặc chiếc váy cổ trang màu đỏ rực rơi xuống từ tường thành. Không hiểu sao Mộc Lan vẫn luôn mơ đi mơ lại một giấc mơ đó. Cảm giác đau khổ và hụt hẫng đánh thức cô từ trong cơn mê sảng. Trước mắt là bóng tối vô định....

Sinh nhật năm mười tám tuổi, Gia Huy cầm lấy bàn tay mỏng manh lạnh lẽo của Mộc Lan mỉm cười:

- Mộc Lan, em thích chị.....

Nhưng trái với cảm giác vui sướng đáng ra nên có, ánh mắt cô nhìn cậu ta đờ đẫn đến đáng sợ. Tại sao lại như vậy? Tại sao số phận lại để cô gặp lại hắn, để cô hết lòng yêu hắn thêm một lần nữa? Kiếp trước hắn dày vò cô còn chưa đủ hay sao? Mộc Lan thất thần hất mạnh tay Gia Huy. Cô chạy đi trong nỗi đau đớn hoảng sợ cùng cực.

Không sai, Gia Huy chính là kẻ kiếp trước tàn nhẫn găm kiếm vào tim Mộc Lan. Hồi ức về kiếp trước trải qua luân hồi đã bị phong ấn cho đến năm mười tám tuổi. Sở dĩ cô nhận ra Gia Huy bởi vết bớt nhỏ sau gáy hình bán nguyệt, kiếp trước nó là một vết sẹo.

Ngày hôm sau, Mộc Lan biến mất. Khác với những lần trước, mặc cho cha Gia Huy có cật lực tìm kiếm như thế nào cũng không thấy. Cô cứ thế biến mất khỏi cuộc sống của cậu ta, không hề báo trước tựa như lúc cô xuất hiện.

Năm năm sau...

Có đánh chết Gia Huy cũng không ngờ tới người con gái cao quý xinh đẹp đứng trước mặt mình đây, người đã phá nát công ty và gia tài của cậu ta, tống bố cậu ta vào tù, khiến mẹ cậu ta nhảy lầu tự tử.....lại chính là Mộc Lan yếu ớt đơn thuần mà cậu ta yêu năm năm trước.

Đi cùng cô còn có một lão già giàu có, nhưng ẩn sâu trong đôi mắt trong sáng kia chỉ có nỗi đau tột cùng. Để trả thù Gia Huy, cô sẵn sàng bán cả sự tôn nghiêm cuối cùng?

- Mộc Lan, xin lỗi....

Mộc Lan nghe thấy một tiếng thì thầm rất nhẹ trong gió, nước mắt lã chã rơi. Khi cô gào thét bò đến, con dao trên tay Gia Huy đã cắm sâu vào người cậu.

Kiếp này, rốt cuộc vẫn không thể ở bên nhau.

- Kiếp sau, kiếp sau nữa, em sẽ lại đến tìm anh. Không còn hận thù đau khổ, không còn dằn vặt lẫn nhau, chúng ta trọn đời trọn kiếp, mãi không xa rời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.