Vào trong phòng, đỡ Ngôn Phi Ly đến giường, cởi chiếc áo choàng đã bị tuyết làm ướt sũng ra, Hoa Hương Diễm trông thấy thân hình tròn tròn bị y che giấu bấy lâu, không khỏi kinh ngạc.
“Hoa, Hoa tướng quân… Thỉnh nhanh, nhanh đi tìm Thu, Thu đại phu…” Ngôn Phi Ly khó nhọc thở, nắm chặt tay Hoa Hương Diễm. Một trận đau thắt từ bụng lại trồi lên, tay vô thức dùng lực.
Hoa Hương Diễm bị y nắm đến phát đau, tâm trạng cũng thêm lo sợ.
“Ngôn tướng quân! Ngươi rốt cuộc làm sao?”
“Nhanh, nhanh đi…” Ngôn Phi Ly không cố hơn được, chỉ cảm thấy trong bụng đang ra sức giãy dụa để cố thoát khỏi sự gò bó này.
“Bảo, bảo hắn… Nước, nước ối của ta vỡ, vỡ rồi…” Ngôn Phi Ly đau đớn không thôi ngã nhào trên giường.
Không rõ bao lâu sau, Hoa Hương Diễm cuối cùng mặt mũi tái mét vội mang Thu Diệp Nguyên đến. Lúc này Ngôn Phi Ly đang đau không chịu nổi mà cuộn mình lăn lộn trên giường.
Thu Diệp Nguyên vừa thấy bộ dạng của Ngôn Phi Ly, không nói nhiều, lập tức đến bên đè ngửa y ra, không cho y cuộn mình nữa.
“Mau! Mau giúp ta lật ngửa hắn!” Thu Diệp Nguyên không khách khí mà đối Hoa Hương Diễm thần chí đã sớm đình trệ nói.
“Ngươi, ngươi muốn làm gì?” Hoa Hương Diễm vẫn đến đè Ngôn Phi Ly ra, trừng mắt nhìn cái kéo trong tay Thu Diệp Nguyên, hỏi.
Thu Diệp Nguyên không để ý tới hắn. Đông tác nhanh nhẹn mà “roẹt roẹt” cắt rách quần Ngôn Phi Ly, đẩy hai chân y.
Đưa tay dò xét, nước ối đã vỡ được một lúc rồi, sản môn (cửa mình của sản phụ >”<) cũng mở phần nửa. Xoa nhẹ cái bụng của Ngôn Phi Ly, nghe thấy tiếng rên rỉ của y theo đó mà bật ra, Thu Diệp Nguyên nhăn mày.
“Nước ối vỡ bao lâu rồi?”
Ngôn Phi Ly dường như không thể nghe, chỉ gấp gáp thở.
“Ngôn tướng quân, nước ối của ngài vỡ bao lâu rồi?” Thu Diệp Nguyên đem chân y mở rộng hơn, nhắc lại câu hỏi.
Chính vào lúc này…
“Các ngươi đang làm gì vậy?”
Một tiếng quát chói tai bất chợt vang lên. Ngoảnh lại nhìn, đã thấy Bắc Môn môn chủ Bắc Đường Ngạo sắc mặt tái xám đứng trước cửa phòng.
Không ai nghĩ Bắc Đường môn chủ đáng lẽ phải ở đại sảnh cùng đại gia chào mừng tân niên sẽ vô thanh vô tức bất thình lình xuất hiện ở chỗ này, Hoa Hương Diễm có chút kinh hoảng, không biết tình hình thế này thì phải giải thích ra sao.
Thu Diệp Nguyên ngược lại rất bình tĩnh.
“Bắc Đường môn chủ, chúng ta đang đỡ đẻ cho Ngôn tướng quân!”
“Cái gì?” Bắc Đường Ngạo nghe vậy, đôi mắt thanh tú trợn lớn. Vẻ mặt kinh ngạc của hắn so với Hoa Hương Diễm khi nghe việc này giống hệt nhau, chỉ là phản ứng của hắn nhanh hơn nhiều.
Ánh mắt lập tức dời đến Ngôn Phi Ly, hai chân đang bị mở lớn, trông thấy phần bụng cao cao khác thường lộ ra của y, hiển nhiên rõ rệt đang nhúc nhích. Lại nhìn, khuôn mặt Ngôn Phi Ly cũng đang mỗ hôi đầm đìa, thần chí mơ hồ mà tái nhợt, hai tay vẫn nắm chặt cánh tay đang đè mình xuống của Hoa Hương Diễm.
Sắc mặt Bắc Đường kinh nghi bất định, mắt ánh lên chút hoài nghi, nhưng rất nhanh liền trấn định, đến bên giường.
Tuy thần chí mơ hồ vì bị cơn đau đẻ hành hạ, nhưng nghe thấy thanh âm của Bắc Đường Ngạo, Ngôn Phi Ly lại đột nhiên thanh tỉnh, quay đầu, trông thấy sắc mặt phức tạp của Bắc Đường Ngạo đứng đó nhìn mình.
“Môn, môn chủ…” Bị thanh âm khàn khàn vụn nát của mình làm thêm hoảng sợ, Ngôn Phi Ly bỗng nhiên ý thức được dáng vẻ thảm hại hiện tại của bản thân.
“Không, đừng…” Y thống khổ rên rỉ, giãy dụa không được, rất kinh hoàng.
Không cái gì? Không muốn Thu Diệp Nguyên tăng thêm lực tại bụng, những cái nhấn nhè nhẹ ấy khiến y thêm đau đớn? Hay không muốn môn chủ thấy bộ dạng này của y?
Thu Diệp Nguyên không thể làm được nhiều chuyện cùng một lúc, với tư cách là một y nhân, cậu chỉ biết hiện giờ phải nhanh chóng để y sinh con. Thai nhi trườn đã đến sản đạo khẩu, xem chừng sẽ nhanh chui ra. Nhìn Ngôn Phi Ly toàn thân ướt lạnh, cậu đối Hoa Hương Diễm nói:
“Trói chặt hai tay hắn, giúp hắn thay đồ khô, sau đó đi đun nước.”
Hoa Hương Diễm ngơ ngác nghe lời Thu Diệp Nguyên lấy bố thằng (bố: vải bố, thằng: dây thừng ~> dây thừng bằng vải bố), chân tay luống cuống, không biết nên làm sao cho ổn.
Bắc Đường Ngạo đi đến, đoạt lấy bố thắng, lạnh lùng nói:
“Còn không thấy? Nhanh đi đun nước!”
Hoa Hương Diễm bị ánh mắt sắc bén của Bắc Đường môn chủ làm phát hãi, vội buông Ngôn Phi Ly, lui ra ngoài.
“Từ từ!” Bắc Đường Ngạo nhìn trừng trừng Hoa Hương Diễm, “Ở ngoài trông coi Trúc viên, không được để bất kì kẻ nào vào đây!”