Xé rách mớ y vật như hàn băng của Ngôn Phi Ly ra, Bắc Đường thô bạo thay Thu Diệp Nguyên tìm đồ khô cho y.
Ngôn Phi Ly toàn thân sớm không có chút lực nào, tùy ý để Bắc Đường túm lấy mình trên giường, thay quần áo cho. Phần bụng nhô cao của bản thân lộ rõ trước mặt môn chủ.
Bắc Đường Ngạo nhìn một thân thể vốn cân xứng lại trở nên dị dạng vậy, vết sẹo lúc trước lưu lại ở bụng giờ nhúc nhích trướng lên càng thêm dữ tợn. Không hiểu vì sao, lửa giận trong lòng chợt bùng lên.
Thu Diệp Nguyên ở bên cạnh, hai hàng lông mày nhăn tít, nhìn Bắc Đường không chút thương xót mà đối đãi với người đang đau đẻ.
“A…” Ngôn Phi Ly vốn đã không thể chịu nổi đau đớn, thay chiếc áo khác, càng khó chịu, toàn thân ngoài đau nhức cũng chỉ có đau nhức, không cảm thấy gì khác. Nhưng so ra, y càng không muốn Môn chủ trông thấy bản thân đang không còn chút tôn nghiêm thế này.
“Môn, môn chủ…” Ngôn Phi Ly nhìn vẻ mặt đông cứng của Bắc Đường, khẩn nài nói, “Thỉnh, thỉnh ngài ra ngoài… Không, không nên ở chỗ này a…”
Bắc Đường Ngạo không để ý đến lời của y, nắm lấy hai tay y cột vào mép giường.
Theo từng trận từng trận đau đớn, Ngôn Phi Ly vô thức nhanh trói bản thân vào khăn bố. Cảm giác môn chủ hình như không có ý định rời đi, Ngôn Phi Ly cực kì hổ thẹn. Trước mặt môn chủ, y chỉ mong có thể có sức tự kiếm soát được thanh âm của mình, lại không ngờ khiến mình càng thêm chật vật. Chính là sao y có thể làm được vậy.
“Ngôn tướng quân, nước ối của ngài rốt cuộc vỡ từ bao giờ?” Thu Diệp Nguyên lần nữa hỏi.
Ngôn Phi Ly vốn đau đớn, vô phương tính toán, chỉ có thể thều thào nói:
“Dương, dường như là lúc tuyết, tuyết rơi…”
“Vậy ngài đau bao lâu rồi?” Đại tuyết đã được một canh giờ.
“A…” Ngôn Phi Ly ý thức được Bắc Đường đang lạnh lùng đứng trước giường, ánh mắt ấy cũng khiến y đau đớn không thôi, nhưng không dám nhìn.
“Từ, từ lúc tiệc năm mới bắt đầu…” Đúng rồi, từ lúc trông thấy môn chủ cùng vị hôn thê mỹ lệ vô song xuất hiện trước đại gia, nỗi đau trong lòng tựa hồ lan truyền đến bụng. Thực ra nhiều ngày nay, y vẫn cảm thấy mình đã khó chịu rồi, bụng còn âm ỉ. Sáng hôm nay càng thêm lâm râm, có chút đau đớn muốn trĩu xuống. Thế nhưng khi nghe tin môn chủ trở về, y cũng không tìm Thu Diệp Nguyên xem xét, miễn cưỡng chịu đựng tham gia niên yến. Ai ngờ, vậy mà không kịp.
“Cái gì?” Thu Diệp Nguyên nghe vậy giật nảy người.
Từ giờ ngọ lúc niên yến bắt đầu đến bây giờ, ít nhất cũng là năm canh giờ. Hơn nữa, hắn nhớ, Ngôn Phi Ly buổi chiều vẫn ở trong yến hội, thậm chí còn cùng nhiều huynh đệ hướng mấy vị môn chủ kính rượu. Mấy canh giờ chịu đau y sao có thể trụ được!
Bắc Đường cũng nhíu mày. Hắn an vị ngồi vào chiếc ghế bên giường, nhìn Ngôn Phi Ly.
Cơn đau càng lúc càng tăng, từng chút từng chút nước ối lại chảy ra, thai nhi cùng dần đến huyệt khẩu.
Tiếng rên rỉ khàn khàn của Ngôn Phi Ly càng lúc càng phát ra nặng nhọc, giống như bản thân là dã thú vậy, chỉ biết nương theo tiếng thét dùng sức của Thu Diệp Nguyên. Thế nhưng vẫn lưu tâm đến góc phòng, y lại tinh tường biết Môn chủ an vị ngay bên cạnh y, đang nhìn y sinh con mà thảm hại, có thể nói rằng dáng vẻ không hề tôn nghiêm.
Chưa bao giờ, Ngôn Phi Ly mong mình thống khổ mà chết luôn đi.
“Ân… A…” Tiếng rên rỉ đè nén không nổi trở thành tiếng kêu sợ hãi. Đau đớn như hạ thân cơ hồ bị xé rách, như thể không còn là chính mình, mồ hôi Ngôn Phi Ly tuôn rơi, môi cũng cắn đến bật máu.
Nghe tiếng kêu vỡ nát của Ngôn Phi Ly, nhìn bộ dạng sinh con của y, Bắc Đường Ngạo đột nhiên đứng lên, ở trong phòng bất an mà đi lại.
Cho dù hắn là môn chủ cao cao tại thượng như thế nào, gặp phải chuyện này, cũng hồi hộp không khác những nam nhân khác. Hơn nữa hiện tại người đang sinh nằm ở đây không phải một nữ nhân, mà chính là thuộc hạ của hắn, một tướng quân. Huống chi, lý giải của Ngôn Phi Ly với hắn, bây giờ đang từ trong bụng y chui ra, tám chín phần là cốt nhục của bản thân.
Bắc Đường Ngạo chợt ngộ ra, càng cảm thấy thêm hoảng.
Đêm đã khuya, niên yến không biết đã kết thúc từ lúc nào, mọi người ăn uống thỏa mãn dần tán đi. Đại tuyết theo gió lạnh gào thét, chào đón mùng một Tết. Sẽ không ai đến Bắc viện vắng vẻ hẻo lánh này, toàn bộ Trúc viên đã trắng xóa một mảnh, tiếng rên rỉ trong gian phòng sâu không thể nghe rõ.
Chẳng biết đã bao lâu, tiếng khóc yếu ớt của hài nhi vang lên, tuyên bố: cuối cùng thời gian khổ cực của Ngôn Phi Ly đã hết.
Mất sức mà ngã ra trên giường, cả người Ngôn Phi Ly giống như từ hồ nước vớt lên, mồ hôi đầm đìa.
Thu Diệp Nguyên dùng nước ấm tẩy rửa cho đứa trẻ, rồi dùng một mảnh cầm bị (áo gấm) bao lấy nó.
Bắc Đường liếc nhìn hài nhi, tuy đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng trông thấy hồng nhược huyết đỏ tươi hình hoa mai trên ngực trái đó, vẫn không khỏi biến sắc.