Đã tử bởi DocTruyen.Org
Trên giường lớn màu xanh dương phòng ngủ chính có một đôi năm nữ đang dây dưa, nửa người trên của người đàn ông đã cởi sạch, lộ ra cơ bụng săn chắc, dây lưng cũng đã sớm tháo ra, lưng quần rộng lùng thùng ghì tại trên hông, phía trước đã chống lên lều nhỏ.
Nửa người dưới của cô gái đã thoát hết chỉ còn cái quần lót màu vàng nhạt, hai chân trắng nõn thon dài bị tách ra kẹp lấy hông người đàn ông, áo lót nửa người trên đã bị đẩy lên tận cổ lộ ra hai khối mềm mại trắng nõn tròn trịa.
Đáy mắt người đàn ông đỏ ngầu, tiếng thở hổn hển đoán chừng là đang nghẹn, cúi đầu dùng đầu lưỡi hung hăng mút đầu vú non nớt ửng hồng, trong miệng còn phát ra âm thanh làm người nghe xấu hổ. Một cái tay kia cũng kết hợp xoa nắn bên kia làm cho tiếng thở dốc của cô gái không ngừng vang lên, thỉnh thoảng phát ra tiếng rên rĩ từ trong lỗ mũi.
“Kỷ, Kỷ Lâm. . . . . .” Trong giọng của Diệp Chi mang tới tiếng khóc, cô không muốn với anh làm thế này, nhưng ngay từ đầu khoái cảm thật sự quá mạnh mẽ, hơn nữa trong lòng cô với anh áy náy, cũng ỡm ờ rồi.
Cho tới khi anh chuẩn bị động thân cô lại sợ, uốn éo người muốn thoát khỏi anh nhưng không biết cự tuyệt như vậy giống như mời chào, càng thêm kích thích dục vọng trong lòng anh.
“Anh sẽ làm em thoải mái.” Kỷ Lâm ngẩng đầu lên, buông ra đầu vú của cô đã bị anh làm ửng đỏ, ồm ồm nói.
“Đừng, đừng làm có được hay không?” Gương mặt của Diệp Chi thẹn thùng nóng ran, ngẩng đầu cọ cọ vào trán Kỷ Lâm lấy lòng “Em...Em không phải muốn cắt đứt hứng thú của anh, chỉ là. . . . . . Chỉ là. . . . . .”
Bàn tay của Kỷ Lâm ở trên thân thể cô sờ soạng, cũng không biết đối với lời nói của cô nghe lọt được bao nhiêu, nghe thấy cô im lặng, tay chuyển qua nơi quần lót của cô hơi dùng sức.
“A. . . . . .” Diệp Chi chưa chuẩn bị thì bị anh làm như vậy bất ngờ kêu lên, cảm thấy mắc cỡ cũng không dám nhìn anh mà nhắm mắt lại, lông mi thật dài run rẩy không ngừng, bộ dáng như cam chịu.
“Em cũng muốn, tại sao không làm?” Ánh mắt của Kỷ Lâm như lửa nóng nhìn chằm chằm đầu ngón tay bị dính ướt, cúi đầu hôn bụng của cô lẩm bẩm hỏi.
“Em. . . . . . Không biết. . . . . . Lần sau đi, có được không?” Diệp Chi khẽ đẩy thân thể Kỷ Lâm lên rồi nhìn thẳng vào mắt anh, bộ ngực trắng như tuyết mềm mại run rẩy, cả người đỏ hồng cả lên, Kỷ Lâm nhìn mà cả người như muốn phát hỏa.
Diệp Chi hai mươi tám tuổi nhưng chuyện đó chỉ dừng ở cái đêm hai mươi hai tuổi mà thôi. Cái đêm hoang đường đó, cô và một người đàn ông xa lạ dây dưa cả đêm nên không cẩn thận có Hoàn Tử, từ đó đã xảy ra rất nhiều thay đổi.
Cho nên đối với chuyện như vậy, cô có bản năng cự tuyệt.
“Anh sắp bị nghẹn chết rồi.” Kỷ Lâm cười bất đắc dĩ, cúi đầu hôn chóp mũi Diệp Chi, cầm tay cô nhét vào quần lót của mình “Vậy hôm nay anh tha cho em, nhưng. . . . . . Muốn em bồi thường.”
Anh ngồi thẳng lên không hề ngượng ngùng kéo quần lót của mình xuống, ôm Diệp Chi ngồi lên trên chân mình, vừa hôn tai của cô vừa dụ dỗ: “Sờ cho anh đi.”
Diệp Chi máy móc cầm lấy nam căn đã căng cứng của anh, nhưng lực chú ý lại tập trung đến vết sẹo dài ở trên bụng anh.
“Cái này. . . . . . Vì sao lại bị?” Cô sờ vào vết sẹo xấu xí này, dùng lực rất nhẹ giống như sợ làm đau anh, Kỷ Lâm bị cô chạm vào nên hơi nhột nhưng trong lòng lại mềm nhũn.
“Bị thương lúc làm nhiệm vụ.” Ngẩng đầu thấy trong mắt của cô tràn đầy vẻ đau lòng, cười cười “Không sao, không chết được.”
Dừng một lát thấy Diệp Chi không có cười theo anh, Kỷ Lâm đưa tay nâng mặt của Diệp Chi lên, nhìn vào hai mắt đen láy của cô, nghiêm túc nói từng câu từng chữ: “Chi Chi, từ khi bắt đầu anh đã muốn kết hôn với em cho nên có chuyện anh nhất định phải nói với em.”
Trong không khí như có lửa nóng, anh bỗng nghiêm mặt nói chuyện nghiêm túc ngược lại làm cho Diệp Chi cảm thấy hơi lo lắng “Cái... Cái gì?”
“Vết thẹo này em cũng đã thấy rồi, cũng bởi vì nó mà anh không thể sinh con được, cho nên em không phải lo lắng về vấn đề Hoàn Tử, anh vĩnh viễn không có đứa con của mình, anh sẽ đối đãi với Hoàn Tử như con trai ruột của mình.”
Anh giương mắt nhìn bộ dáng kinh ngạc của cô, hôn lên môi cô một cái, “Hơn nữa, coi như có thể sinh con, anh cũng chỉ cần một đứa bé như Hoàn Tử là đủ rồi.”
Diệp Chi trong mắt Kỷ Lâm cho tới bây giờ đều vui vẻ, cô chưa từng nghĩ tới anh lại có một bí mật như vậy. Hơn nữa, anh rất hiểu rõ cô, cô quả thật rất lo lắng vấn đề đứa bé sau khi cưới, nhưng bây giờ tất cả vấn đề anh đều thay cô suy nghĩ hết.
Lỗ mũi Diệp Chi xót xa, không nhịn được dùng ngón cái vuốt nhè nhẹ vết sẹo kia “Thật xin lỗi. . . . . . Em quen với anh cho tới bây giờ cũng không có dốc lòng, luôn nghĩ cái này cái nọ, nhưng. . . . . .”
Cô có rất nhiều lời muốn nói nhưng lại ngăn ở đầu lưỡi, thế nào cũng không nói rõ được cái gì, cuối cùng chỉ nhìn chằm chằm anh, đôi mắt đo đỏ nghiêm túc nói: “Kỷ Lâm, anh thật tốt.”
“Biết anh tốt là được.” Kỷ Lâm đưa tay ôm Diệp Chi vào lòng rồi nhếch môi cười tà một tiếng, nơi đó của mình vẫn còn đang căng cứng “Chuyện khác khi nào xuống giường lại nói, anh đây còn đang căng cứng.”
Mặt Diệp Chi đỏ lên, muốn cự tuyệt nhưng cũng không nói ra được chỉ có thể hít sâu một hơi, đưa tay phải ra nắm lấy nơi cứng rắn nóng hổi của anh
Cô chưa làm qua chuyện như vậy, tuy rằng vì viết tiểu thuyết nên kiến thức rất phong phú nhưng thực hành thì vẫn là lần đầu tiên, khó tránh khỏi không thành thạo, nhưng Kỷ Lâm không ngại mà ngược lại vô cùng hưởng thụ.
Nhìn thấy vẻ mặt say đắm của anh Diệp Chi cũng không cảm thấy xấu hổ nữa, càng cố gắng tận tâm giúp anh thỏa mãn. Nhưng…Nhưng cô cũng thấy hơi phiền não
“Không được rên.” Diệp Chi vuốt ve phần đầu ướt át đã ửng đỏ hung dữ cảnh cáo.
“A. . . . . . Ưm. . . . . . Thật thoải mái.” Kỷ Lâm hoàn toàn không nghe cô nói, vừa đưa tay xoa mông thịt căng đầy của cô vừa rên rỉ hừ hừ, không hề dè dặt.
“Đã nói không được rên.” Tay Diệp Chi hơi dùng sức một chút, mặt đỏ muốn nhỏ ra máu.
Thật ra thì tiếng rên rỉ của Kỷ Lâm cũng không khó nghe mà ngược lại còn đặc biệt hấp dẫn. Có người đàn ông rên rỉ vừa nghe đã biết là diễn, quả thật không thể không vui vẻ. Có người đàn ông ở trên giường rõ ràng giả bộ như tảng đá, cổ họng cũng không thốt ra một tiếng.
Kỷ Lâm lại không như vậy, âm thanh của anh trầm thấp từ tính, nhất là lúc này nhuộm đầy tình dục, còn lộ ra vẻ khàn khàn say lòng người, nghe xong da đầu Diệp Chi cũng tê rần.
Diệp Chi chỉ nghe âm thanh này của anh cảm thấy không kiềm chế nước, nên mới ra lệnh cho anh không được kêu lên tiếng .
“Em làm cho anh thoải mái.” Kỷ Lâm cầm tay của cô rồi hai người cùng nhau vuốt ve, vốn dĩ ngũ quan đã xinh xắn lúc này lại càng làm cho người khác không dời mắt được “Nữa, nhanh hơn chút nữa, đúng. . . . . . A. . . . . .”
Người nhà họ Kỷ ai cũng đẹp trai đẹp gái nhưng lại phân ra hai loại, thượng tướng Kỷ và Kỷ Lãng là điển hình của người đàn ông anh tuấn, nhưng Kỷ Lâm và Nhạc du lại chỉ có thể sử dụng từ xinh đẹp để hình dung.
Theo lý thuyết Kỷ Lâm là một đấng mày râu thì không nên dùng từ xinh đẹp để hình dung, nhưng hai từ này dùng trên người anh lại vô cùng hợp lý.
Đặc biệt là đôi mắt phượng hẹp dài không giống với mắt xếch bình thường bên trong nhọn bên ngoài rộng dần sắc bén và lười biếng, đường cong ánh mắt của Kỷ Lâm thoáng nhu hòa kèm theo mấy phần ý cười trong suốt sáng ngời, lúc rên rĩ đuôi mắt khẽ nhếch lên, quả thật hấp dẫn muốn lấy mạng người.
Diệp Chi nuốt nước miếng, trên tay theo nhịp của anh tăng nhanh động tác, đầu lại hơi hạ thấp xuống hôn anh một cái.
Cuối cùng thời khắc kia cũng đến, Kỷ Lâm lấy tay Diệp Chi ra còn mình hung hăng động thêm mấy cái rồi bắn vô số tinh hoa ra ngoài.
Diệp Chi vẫn còn ngồi ở trên đùi anh không thay đổi, lại không chú ý mặt mình đang đối diện với phía anh đang bắn ra, trên cằm dính không ít chất lỏng màu ngà sữa.
“Kỷ Lâm.” Mặt Diệp Chi đỏ tới mang tai rống lên, đẩy anh ra chạy vào phòng vệ sinh, mắc cỡ chết người, lần đầu tiên dính trúng khẩu vị nặng. Sau này nên làm cái gì bây giờ.
Kỷ Lâm lại đang thoải mái cả người lỗ chân lông cũng giãn ra, thân thể trần truồng ngồi ở trên giường, cười khúc khích. Bắt đầu tốt như vậy, nhất định phải tiếp tục giữ như thế.
Đang suy nghĩ thì điện thoại đặt ở đầu giường của Diệp Chi vang lên, Kỷ Lâm cầm lên vừa nhìn đã thấy trên màn hình chỉ hiện lên một chữ ‘Anh’ nên hướng về phía phòng vệ sinh gọi: “Chi Chi, điện thoại anh của em.”
“Anh giúp em nhận đi. Em đang rửa mặt .” Diệp Chi trả lời một câu.
“Được.” Kỷ Lâm ấn nút nghe, không đợi bên kia nói chuyện đã mở miệng trước “Anh vợ, anh khỏe không? Tôi là Kỷ Lâm, anh tìm Chi Chi có chuyện gì?”
Diệp Khung không để ý anh đang cố tình khiêu khích mà bình tĩnh nói: “Tôi biết, cậu mở cửa đi, tôi đang ở ngoài cửa nhà của cậu.”
Mẹ nó. Tay Kỷ Lâm run lên, sợ hãi cúp ngay điện thoại. Cái này gọi là đặc biệt đến bắt gian.
“Anh của em nói cái gì?” Diệp Chi từ trong phòng vệ sinh đi ra hỏi.
“Anh ta nói anh ta đang ở ngoài cửa.”
“Cái gì?” Diệp Chi lại càng hoảng sợ hơn, nhanh chóng lấy quần áo ở dưới đất mặc vào người, vừa mặc vừa thúc giục Kỷ Lâm “Anh mặc quần áo vào nhanh đi. Nhanh lên một chút.”
“Biết rồi.” Kỷ Lâm biết da mặt Diệp Chi mỏng, huống chi hôm nay anh cũng đã nếm không ít sự ngon ngọt rồi, tự nhiên sẽ không quấy nhiễu nữa, nhanh chóng mặc quần áo vào, vuốt lại ga giường rồi khóa cửa phòng ngủ lại. Bây giờ mới đi ra mở cửa cho Diệp Khung.
“Anh, sao anh lại tới đây?”
“Em và cậu ta quen nhau?” Hai anh em đồng thời mở miệng.
“Dạ.” Diệp Chi thẹn thùng gật đầu “Anh, em biết anh phản đối. . . . . .”
“Không có, anh mặc kệ em...Em muốn thế nào cũng được.” Diệp Khung cắt ngang lời nói của Diệp Chi, ánh mắt lấp lánh nhìn cô “Nghe đây Chi Chi, anh có thể một khoảng thời gian tới không thể về nhà, trong nhà em nhớ chăm sóc tốt cho mọi người.”
Anh dừng một lát rồi quay sang Kỷ Lâm “Còn cậu nữa, giúp đỡ Chi Chi một tay.”
“Anh, anh đi đâu?” Nghe Diệp Khung nói xong, Diệp Chi chẳng những không vui vẻ, mà nói ngay.
“Yên tâm, không có gì lớn.” Diệp Khung vuốt vuốt đầu Diệp Chi miễn cưỡng nặn ra một nụ cười “Ca chỉ là tới thăm em một chút, em đừng sợ, thật sự không có chuyện gì. Em thích cậu ta thì cứ việc quen với cậu ta, anh không nói gì cả, em vui là được.”
“Anh. . . . . .”
“Đừng lo lắng, anh đã nói với ba mẹ rồi.” Diệp Khung thân mật siết chặt gương mặt của Diệp Chi giống như là khi còn bé “Tốt lắm, anh đi đây. Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh.”
Không đợi Diệp Chi đáp lại, Diệp Khung đã nhanh chóng xoay người đi, chân mới vừa bước ra lại vòng trở lại, hung hăng ôm Diệp Chi một cái nữa rồi mới đi
“Em ở đây đợi, anh đi tiễn anh của em.” Kỷ Lâm nói với Diệp Chi một tiếng rồi nhanh chóng mở cửa đuổi theo Diệp Khung.
“Diệp Khung, anh và nhà họ Lý hợp tác đúng không?” Kỷ Lâm ngăn Diệp Khung lại, nhíu mày hỏi.
“Chuyện không liên quan đến cậu.” Giọng nói của Diệp Khung lạnh lùng, không còn vẻ mặt nhu hòa khi đứng trước mặt Diệp Chi.
“Quả thật chuyện không liên quan đến tôi, tôi chỉ muốn nhắc nhở anh một câu, người nhà họ Lý không phải hiền lành, anh suy nghĩ cho kỹ càng.”
“Bây giờ đã không có cách nào rút ra rồi.” Anh nở nụ cười giễu cợt “Tóm lại, cám ơn cậu đã nhắc nhở.” Diệp Khung đưa tay vỗ vỗ bả vai Kỷ Lâm, đây là lần đầu tiên anh đối với hiền hòa Kỷ Lâm như vậy “Đối xử tốt với Chi Chi.”
Kỷ Lâm gật đầu, nhìn bóng lưng của anh biến mất ở hành lang, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác bất lực, về sau. . . . . . Có thể cuộc sống sẽ không yên bình như thế này nữa.