“Ha ha, em nhìn lầm rồi, anh không biết em đang nói gì.” Kỷ Lâm nhanh tay lấy lại điện thoại di động, ngửa mặt nhìn trời giả bộ ngu.
“Kỷ Lâm.” Diệp Chi hơi cao giọng, cô từng bước tiến lên phía trước, gần sát mặt của Kỷ Lâm, híp mắt nhìn anh “Đừng giả bộ với em. Khá lắm Mộc Hữu Chi. Em còn tưởng đó là một cô bé nào không hiểu chuyện, thật là không ngờ đến……..”
“Ha ha ha……” Kỷ Lâm cười gượng, con ngươi xoay vài vòng rồi luống cuống đổi đề tài “Này Mạnh Trường Thụy đó, anh ta thế nhưng lại gióng trống khua chiêng thổ lộ với em như vậy. Quả thật muốn đối đầu với anh.”
“Anh thành thật trả lời cho em.” Diệp Chi giơ tay ra hung hăng nhéo lỗ tai Kỷ Lâm, cắn răng nghiến lợi chất vấn.
Hai người cách nhau rất gần, lúc nói chuyện hơi thở của Diệp Chi thỉnh thoảng lướt qua cổ Kỷ Lâm, Kỷ Lâm chỉ cảm thấy bị hơi thở của cô đụng chạm nên cổ có cảm giác ngứa ngáy rồi sau đó có chút tê dại muốn lui về phía sau nhưng rốt cuộc không lui được, cứ ngây người đứng yên tại chỗ hưởng thụ một cách đau khổ.
“Anh, đó là do em gái của anh dùng ID của anh để đọc truyện của em. Cái gì cũng đều là do con bé làm, không quan hệ với anh. Anh cái gì cũng không biết.”
Đoàn trưởng Kỷ lúng túng hốt hoảng thậm chí nói dối cũng không lưu loát rồi, nói xong những lời này giống như giấu đầu lòi đuôi.
“Anh cho là em ngu sao?” Tay Diệp Chi dùng thêm sức nhéo lỗ tai của Kỷ Lâm, nhìn anh đau nhe răng trợn mắt mới cảm thấy uất ức trong lòng giảm bớt “Em viết đoạn tình cảm cứng ngắc? Đoạn H thật buồn cười? Hả?”
“Anh sai rồi.” Kỷ Lâm biết lần này chạy không được nên vội vàng thu lại tất cả lời giải thích trong đầu, đàng hoàng cúi đầu. Là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi mà lỗ tai còn bị nhéo đỏ ửng lên, ồm ồm nói: “Chi Chi, em tha cho anh đi.”
Sau cùng thấy Diệp Chi không có phản ứng, lại thêm một câu “Nếu không phạt anh về sau mỗi ngày đều phải bưng trà rót nước cho em, đưa đón em đi làm?”
Kỷ Lâm tính tính toán toán, nếu Diệp Chi đồng ý thì Kỷ Lâm sẽ lập tức thuận buồm xuôi gió mang Diệp Chi về nhà với anh rồi.
Nhưng Diệp Chi không mắc bẫy của anh. Chỉ thả tay ra hừ lạnh “Kỷ Lâm, em thật đúng là coi thường anh rồi.”
Nói xong một câu rồi dắt tay Hoàn Tử xoay người rời đi.
Kỷ Lâm sao có thể để cho cô đi không minh bạch như vậy chứ, vội vàng đuổi theo ngăn Diệp Chi lại, trên trán cũng chảy một tầng mồ hôi hột “Chi Chi, anh không hề ác ý, em xem, mỗi bình luận của anh cũng chỉ là đề ra ý kiến tốt mà.”
Diệp Chi không để ý tới anh, làm mặt lạnh đi thẳng vào nhà mình. Thật ra thì cô cũng không tức giận, nhưng không thể tưởng tượng nổi, rất khó tiếp nhận từ cô bé nhỏ ‘Mộc Hữu Chi’ lại chuyển thành một người đàn ông cao lớn.
Nhưng nhìn bộ dáng sốt ruột giải thích của Kỷ Lâm thì trong lòng dâng lên một ác ý để cho anh sốt ruột chết đi, ai bảo anh nói cô viết không hay, hại cô đau lòng lâu như vậy, còn phải tìm sách chuyên môn để đọc nữa.
Nên anh đáng bị lừa.
“Mẹ, huấn luyện viên Kỷ. . . . . .” Hoàn Tử ngoan ngoãn đi theo mẹ về phía trước, nhưng ánh mắt vẫn dính vào Kỷ Lâm đang theo phía sau, muốn nói lại thôi.
“Huấn luyện viên Kỷ nói láo lừa gạt mẹ, nhưng mẹ rất thông minh, khám phá ra lời nói dối của huấn luyện viên Kỷ cho nên huấn luyện viên Kỷ mới có bộ dáng này.”
Diệp Chi chỉ chỉ Kỷ Lâm bên cạnh đang sốt ruột muốn giơ chân, dạy dỗ con trai nói: “Hoàn Tử về sau ngàn vạn lần cũng không thể nói láo, biết không? Nếu không sẽ giống như huấn luyện viên Kỷ bây giờ vậy.” Dừng một lát lại thêm một câu “Nhảy lên nhảy xuống giống như con khỉ.”
Hoàn Tử rối rắm gật đầu, cậu không muốn giống khỉ nên cậu sẽ không nói dối. Nhưng huấn luyện viên Kỷ và cậu là người cùng thuyền, bạn bè gặp khó khăn cậu không phải nên ra tay giúp đỡ sao?
Hoàn Tử xoay đầu nháy mắt với Kỷ Lâm rồi làm bộ mặt nghiêm túc nhìn mẹ, do dự một lát nhưng rốt cuộc vẫn nói “Mẹ, mẹ tha thứ cho huấn luyện viên Kỷ một lần thôi.”
Ngoan. Huấn luyện viên lần sau sẽ dẫn cháu đi ăn KFC. Kỷ Lâm lặng lẽ nhìn Hoàn Tử nháy nháy mắt, bảo đảm trong im lặng.
Diệp Chi ngẩn ra, dừng bước nhìn con trai, chỉ mới không bao lâu mà Kỷ Lâm đã thu mua con trai cô hoàn toàn.
Trong lòng của Diệp Chi giống như sụp đổ, không biết là cảm giác gì, rõ ràng ngày trước con trai luôn đứng về phía mình. Nhưng cô chưa kịp nói gì nữa thì Hoàn Tử đã tiếp tục nói: “Nếu không huấn luyện viên Kỷ sẽ khóc đó.”
Dừng một lát rồi cậu xoay qua nhìn Kỷ Lâm “Đúng không? Huấn luyện viên Kỷ.”
Kỷ Lâm như mắc nghẹn ở trong cổ, nuốt không trôi phun cũng không ra, mặt trắng càng ngày càng đỏ, cuối cùng vẫn quyết định bỏ qua tôn nghiêm.
Vợ bỏ chạy thì tôn nghiêm làm quái gì nữa. Cũng không thể ấm chăn cũng không thể sinh con cái.
“Đúng…… Đúng.” Kỷ Lâm phụ họa theo Hoàn Tử, sắc mặt kiên định “Anh sẽ….. Sẽ khóc.” Cuối cùng chữ khóc đó anh cũng cắn răng nặn ra, quả thật cắn răng nghiến lợi mùi vị thật khó tả.
Diệp Chi ngẩng đầu thưởng thức vẻ mặt đặc sắc của Kỷ Lâm, cảm thấy hành hạ anh đủ rồi mới ngạo mạn gật đầu “Được rồi, coi như nể mặt mũi của Hoàn Tử nên em tạm thời tha cho anh, nhưng. . . . . .”
“Về sau anh sẽ không làm chuyện như vậy nữa. Anh thề.” Không đợi Diệp Chi nói hết Kỷ Lâm đã nói liên tiếp.
“Em đợi biểu hiện của anh.” Diệp Chi liếc anh một cái nhưng khóe môi lại nhếch lên quyến rũ.
Hai người đưa Hoàn Tử về nhà, Kỷ Lâm lấy lý do giải quyết chuyện Mạnh Trường Thụy thổ lộ, lừa gạt Diệp Chi về nhà của cô trước.
“Anh ta quá kiêu ngạo rồi.” Kỷ Lâm tức giận mở cửa ra, vừa nghĩ tới bình luận của Mạnh Trường Thụy thì anh đã cảm thấy trong lòng vô cùng buồn bực.
Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Kỷ Lâm lặng lẽ quan sát Mạnh Trường Thụy, ai ngờ hôm nay thình lình vừa mở web thì thấy bình luận kia làm anh trợn tròn hai mắt.
Tiêu Bất Ly Mạnh: Kỳ Lạc Vô Hối, anh yêu em.
Hơn nữa những bình luận phía dưới đều cổ vũ anh ta. Đây quả là khinh người quá đáng. Anh hôm nay nếu không cho anh ta biết thế nào là lễ độ thì coi như anh sống vô dụng hơn 30 năm.
“Anh ta không biết chuyện của chúng ta.” Diệp Chi đỏ mặt hổ thẹn. Mạnh Trường Thụy theo đuổi cô ba năm, cô một lần cũng không đáp lại, hôm nay làm sao cô có thể không biết xấu hổ, không tim không phổi gọi điện thoại nói cho anh biết mình đã có bạn trai được chứ.
Cô thầm cầu mong trong lòng kéo dài thêm mấy ngày, không ngờ Mạnh Trường Thụy làm chuyện náo động như vậy.
Ngón trỏ Kỷ Lâm điểm trên màn hình điện thoại di động thật nhanh, thừa dịp Diệp Chi không chú ý đến đã bình luận ngay bên cái của Mạnh Trường Thụy. Hơn nữa lần này Kỷ Lâm đã thông minh hơn, phòng ngừa Diệp Chi nhận ra ID của anh, nên anh đã nhanh chóng sửa lại tên khác.
Song Mộc Vi Lâm: Cám ơn đã yêu mến, người con gái của tôi thật là nổi tiếng.
Kỷ Lâm giảo hoạt bình luận ngay ở đó, anh chẳng những bình luận ngay bên cạnh mà còn thuận tiện hạ bệ bình luận của Mạnh Trường Thụy.
Chỉ đơn giản mấy chữ nhưng lại giống như bỏ lửa vào đống củi, nhất thời kích thích tất cả độc giả theo dõi.
Ca ca bất cáp cáp: Mẹ nó. Cao triều đến rồi. Xin thớt hãy xưng tên.
Phiêu dao đáo tử: Cầu đại thần trở lại. Tình địch của anh xuất hiện rồi.
Phong Tiêu Tiêu Hề Dịch Thủy Hàn: Ngồi hóng kết quả, ngồi chờ Kỳ Lạc Vô Hối xuất hiện.
. . . . . . . . . . . .
Đến khi Diệp Chi lên thì xém bị mấy ngàn thông báo hù chết.
Vừa mở ra nhìn thì mặt đen thui. Vốn là đã rối loạn, Kỷ Lâm lại đá thêm một cái. Lần này làm thế nào kết thúc chuyện này đây?
Nhưng cô chưa kịp nghiêng đầu chất vấn Kỷ Lâm, thì điện thoại của Mạnh Trường Thụy đã gọi tới.
Giọng nói của anh hơi run rẩy, hiển nhiên là đè nén đến cực điểm, ngập ngừng hồi lâu mới khó khăn nói một câu “Em và Kỷ Lâm đang ở cùng một chỗ?”
Trong lòng Diệp Chi hơi khó chịu, nghĩ tới ba năm này Mạnh Trường Thụy đối với mình rất tốt, cảm thấy thật có lỗi với anh. Anh theo đuổi ba năm cuối cùng vẫn không đồng ý, ngược lại đồng ý với người đàn ông khác, nếu đổi lại là cô thì sợ rằng về sau sẽ không bao giờ liên lạc với người như vậy nữa.
“Vâng” Năm ngón tay của Diệp Chi nắm điện thoại thật chặt, đè nén chua xót trong lỗ mũi, nhắm mắt lại rồi từ trong cổ họng nặn ra một chữ vô cùng khó khăn.
Mạnh Trường Thụy ở bên trầm mặc hồi lâu, Diệp Chi cũng không nói chuyện, chỉ lẳng lặng nghe anh thở hổn hển, trong mắt dần dần ướt.
Mặc kệ là trên mạng hay là đời thực, Mạnh Trường Thụy đều là bạn bè tốt nhất của cô, vậy mà hôm nay cô nói câu này, sợ rằng sau này làm bạn bè bình thường cũng không được.
Diệp Chi hít vào một cái, vừa định mở miệng nói xin lỗi vơi Mạnh Trường Thụy thì bên kia bỗng cúp điện thoại. Bên tai vang lên âm thanh ‘Tít tít’, Diệp Chi ngơ ngác nhìn điện thoại, nước mắt rốt cuộc vẫn không nhịn được rơi xuống.
“Đừng khóc.” Kỷ Lâm thở dài, ném điện thoại đi lau nước mắt cho Diệp Chi. Hiện tại trong lòng anh đã không thấy vui sướng vì thắng lợi, chỉ cảm thấy vừa chua vừa chát, vô cùng khó chịu.
Diệp Chi chưa từng vì anh mà rơi nước mắt, nhưng bây giờ ở trước mặt anh vì người đàn ông khác khóc, có thể biết ở trong lòng cô người đàn ông này có địa vị vô cùng cao.
Cõi đời này thứ dễ dàng đánh bại nhất là thời gian, không dễ dàng đánh bại cũng là thời gian. Mạnh Trường Thụy so với anh gặp cô sớm hơn ba năm, anh ghen ghét, không cam lòng, nhưng chỉ có thể yên lặng để ở trong lòng, cái gì cũng không thể nói ra.
Nhưng không sao, ngày trước chậm ba năm vậy thìanh sẽ dùng ba mươi năm sau đền bù. Đến khi anh già, tóc trắng bạc phơ, răng cô rụng hết, mặt mũi nhăn nheo.
Nhưng anh là chồng của cô, sống cùng cô ngủ cùng một chăn với cô, chết chôn cùng một huyệt. Mạnh Trường Thụy chỉ có thể là bạn bè, hơn nữa vĩnh viễn đều chỉ là bạn bè.
Anh không sợ, cô bây giờ là của anh, cho nên cả đời đều là của anh.
“Em khóc nữa anh sẽ ăn giấm chua đó.” Kỷ Lâm nhìn chằm chằm mặt của cô, giống như nghiêm túc lại như nói giỡn.
“Anh thật phiền.” Trong lòng Diệp Chi buồn bực hoảng loạn, nhớ tới anh vừa bình luận tất cả mọi chuyện trên web thì cảm thấy tức giận, mang tất cả hỏa khí phát trên người anh.
“Anh đừng đứng trước mặt em nói nữa. Phiền chết được.”
Kỷ Lâm sững sờ, sau đó trong mắt lửa giận dâng trào mãnh liệt, anh nắm thật chặt bả vai của cô, sắc mặt âm trầm lạnh như băng.
“Anh phiền? Không phải là do Mạnh Trường Thụy cúp điện thoại trước nên em không chịu nổi? Diệp Chi, anh mới phải bạn trai của em. Mạnh Trường Thụy là cái gì chứ.”
“Anh im đi.” Diệp Chi bỗng nhiên từ trên giường đứng lên, lau hết nước mắt trên mặt, hung dữ nhìn chằm chằm Kỷ Lâm “Vừa mở miệng đã nói ra toàn chữ thô tục.”
“Miệng bẩn cũng là bạn trai em.” Kỷ Lâm hừ lạnh một tiếng, đưa tay nắm cằm của Diệp Chi, vẻ mặt lạnh lùng đen thui “Giờ sao? Muốn đổi ý? Đã muộn.” Nói xong cúi đầu cắn xé môi Diệp Chi.
Mấy lần trước hôn môi với Kỷ Lâm cảm giác rất vui vẻ, anh rất dịu dàng săn sóc, mỗi lần đều tỉ mỉ chăm sóc cảm giác của cô. Nhưng lần này anh lại thô bạo như muốn gặm cắn cánh môi mềm mại của cô. Diệp Chi thương lại vừa tức, làm thế nào cũng không tránh thoát được trói buộc của Kỷ Lâm, bực mình nâng chân đạp thật mạnh vào chân của anh.
Kỷ Lâm đau nhíu chặt chân mày, tay ôm Diệp Chi hơi thả ra, Diệp Chi nhân cơ hội này tránh thoát khỏi ngực của anh, giơ tay lấy túi của mình muốn đi.
Tối nay trong lòng cô rất loạn, Kỷ Lâm lại náo loạn như vậy, cô không rảnh gây gỗ với anh, cô bây giờ chỉ muốn yên lặng đi về nhà.
“Không cho đi.” Kỷ Lâm nhấc chân chạy đến trước mặt cô, chặn cô lại.
Anh không biết vì sao mọi chuyện lại thành như thế này, rõ ràng lúc mới đầu bọn họ rất tốt nhưng sau cú điện thoại của Mạnh Trường Thụy thì tất cả đều thay đổi.
“Anh tránh ra.” Diệp Chi dùng sức đẩy anh, tức giận mà nước mắt rơi từng giọt thẳng xuống dưới.
“Chi Chi.” Nhìn thấy nước mắt của cô, lòng Kỷ Lâm mềm nhũn, bắt lại tay của cô, giọng điệu hơi hòa hoãn lại “Đừng đi, anh không cố ý nổi giận với em, là. . . . . . Là vì em để ý Mạnh Trường Thụy như vậy nên anh cảm thấy rất khó chịu.”
Diệp Chi lau nước mắt, nghiêng đầu trầm mặc không nói lời nào.
Kỷ Lâm xoay mặt của cô qua ép buộc cô nhìn vào hai mắt của mình “Anh xin lỗi, em tha thứ cho anh có được hay không? Thật ra thì tính khí của anh không được tốt lắm, đôi khi rất dễ kích động, em đừng chấp nhặt với anh. Anh nổi giận xong rồi thôi, chứ không để trong lòng.”
Anh vô cùng khó chịu nhưng cô gắng đè nén, tận lực nói nhỏ nhẹ với cô “Anh chưa từng yêu ai, nhưng anh sẽ dùng tất cả tấm lòng của mình để đối xử với em thật tốt. Nhưng trước mặt anh em đừng nói về người đàn ông khác, Chi Chi, anh không chịu nổi.”
Dù đó là những lời ngon tiếng ngọt nhưng lại là những câu phát ra từ đáy lòng. Thật ra Diệp Chi biết tối nay mình có phần cố tình gây sự, làm khó anh. Một người đàn ông nói với mình những lời như vậy, trong lòng chỉ còn cảm động làm gì còn tức giận.
“Em...Em cũng không đúng, em với Mạnh Trường Thụy không có gì, em chỉ sợ mất người bạn này thôi. Em…Em chỉ có một người bạn như vậy. . . . . . Thật xin lỗi, em không nên phát hỏa với anh. . . . . .”
Thấy Diệp Chi không tức giận nữa, trong lòng Kỷ Lâm thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt cũng dễ coi hơn rất nhiều “Không sao, nếu anh ta không liên lạc với em thì đó là anh ta thiệt thòi, không cần nói xin lỗi với anh, em mắng anh cũng nguyện ý nghe.” Anh vuốt ve mặt của Diệp Chi, nhẹ giọng nói: “Sau này chúng ta đừng cãi nhau như vậy nữa được không?”
Diệp Chi gật đầu, ngượng ngùng rũ mắt xuống “Được.”
Kỷ Lâm cười một tiếng, lần nữa bắt lấy môi của cô “Trả lại em cái hôn.”
Anh cẩn thận liếm liếm cánh môi bị anh cắn hơi sưng đỏ, đầu lưỡi theo khóe miệng trượt vào trong, nhẹ nhàng mút đầu lưỡi mềm mại của cô. Đầu lưỡi của anh thỉnh thoảng liếm qua hàm trên của cô, làm cô kích thích run rẩy cả người.
Sắc mặt của Diệp Chi ửng hồng, cảm giác tê liệt từ đầu lưỡi truyền khắp cơ thể, cơ thể xúc động, kêu gào. Nếu không phải môi bị anh chận lại, Diệp Chi có lẽ không kiềm được mà khẽ rên rĩ thành tiếng.
Chân của cô mềm nhũn đứng không vững, khí nóng từ trong thân thể dẫn thoát ra ngoài, hai cánh tay ôm thật chặt cổ của anh, đại não chỉ còn lại bộ dáng hấp dẫn lúc anh nhắm mắt hôn cô.
Cũng không biết lúc nào thì tư thế của hai người từ đứng biến thành nằm, Diệp Chi bị Kỷ Lâm đè ở phía dưới hung hăng hôn, mà tay của anh cũng lặng lẽ chui vào áo của cô, nhẹ nhàng tháo nút gài áo ngực của cô.
“Kỷ, Kỷ Lâm. . . . . . Đừng như vậy. . . . . .” Diệp Chi nhận thấy ý đồ của anh, ánh mắt của cô cầu khẩn nhìn anh mơ hồ thấy anh giống như mèo nhỏ đòi ăn cá.
“Ngoan.” Kỷ Lâm trấn an hôn môi của cô một cái, rồi vén áo của cô lên cúi đầu ngậm đầu vú xinh xắn của cô.
Eo Diệp Chi mềm nhũn, cảm giác xa lạ mà quen thuộc đánh tới, không còn hơi sức nhấc người lên, chỉ có thể nằm im ở nơi đó mặc anh muốn làm gì thì làm. . . . . .
Ở nhà họ Diệp, ba Diệp và mẹ Diệp mới vừa ngủ thì Diệp Khung bỗng trở về nhà.
“Cho hai người.” Diệp Khung từ trong túi móc ra một thẻ ngân hàng, thô lỗ nhét vào trong tay mẹ Diệp, mặt âm trầm nhìn không ra vẻ gì khác “Côn. . . . . . Những năm này để cho hai lo lắng, thẻ này để cho hai người sử dụng về sau này.”
Khuôn mặt mẹ Diệp trắng xanh, nước mắt dần dần dâng lên. Con trai bây giờ so với lần trước rời nhà đi gầy hơn nhiều, trên mặt cũng thêm vài vết thương. Bà cũng không biết vì sao con trai lại nói những lời này nhưng gặp lại con trong lòng bà trừ vui mừng còn có chút lo lắng.
“Khung, mẹ, tiền này mẹ không cần, mẹ chỉ muốn con sống tốt, những cái khác mẹ cái gì cũng không muốn.” Mẹ Diệp lau nước mắt, giọng nói nghẹn ngào.
Diệp Khung quay mặt sang không nhìn bà, giọng nói vẫn lạnh lùng như cũ “Con nói cầm thì cầm đi. Được rồi, mẹ đừng khóc, nhìn thật phiền, con đi đây.”
“Con muốn đi đâu? Con không thể không làm những chuyện kia sao? Con...con làm mẹ không thể yên tâm.” Mẹ Diệp níu cổ tay Diệp Khung lại, ánh mắt sợ hãi.
“Mẹ, con không có chuyện gì đâu, mẹ không cần phải lo lắng.” Diệp Khung quay đầu, lần đầu tiên lộ ra nụ cười nhu hòa với mẹ Diệp “Con đi mấy ngày rồi về, mẹ buông con ra đi.”
Sắc mặt của mẹ Diệp càng thêm tái nhợt, lắc đầu lia lịa, làm thế nào cũng không buông ra.
“Con thật sự không có việc gì, con bảo đảm trong một tuần lễ sẽ trở về, thật.” Diệp Khung cúi đầu nhìn mẹ anh, từ từ kéo tay bà ra.
Vừa định muốn đi ra cửa thì phát hiện có điều không ổn.
“Chi Chi đâu?”
“Đi với Kỷ Lâm rồi.” Mẹ Diệp nắm thật chặt tấm thẻ con trai đưa, trong lòng không rõ cảm giác gì nhưng càng ngày càng bất an, bà chưa từng có cảm giác như vậy, phía trên đều là tiếng anh, bà xem cũng không hiểu, chỉ biết ba chữ to: UBS.
Nhưng bà có thể làm sao? Bà không ngăn cản được Diệp Khung, chỉ có thể ở phía sau yên lặng nhìn con trai càng ngày càng cách xa mình. . . . . .
Diệp Khung không có nổi giận, chỉ gật đầu tỏ vẻ anh biết, rồi nhìn mẹ Diệp khoát khoát tay, đi ra khỏi cửa nhà.
Vừa đi xuống lầu hai thì phía sau vang lên tiếng bước chân dồn dập, anh quay đầu nhìn lại thấy mẹ anh mặc đồ ngủ đi dép xẹp đuổi tới “Con trai, mẹ… mẹ ở nhà đợi con trở về.”
Lỗ mũi Diệp Khung xót xa, rũ mắt xuống thản nhiên ừ một tiếng rồi sải bước đi xuống lầu.