“Uống nước.” Kỷ Lâm đem một ly nước ấm đạt trên khay trà, đẩy tới trước mặt Triệu Thanh Uyển, rồi mới ngồi xuống đối diện cô, “Chuyện gì xảy ra?”
Anh không có đưa Triệu Thanh Uyển về nhà cha mẹ mình mà dẫn cô đến phòng trọ nhỏ của mình, cô gái này tâm cơ không phải nặng bình thường, ngộ nhỡ bị cha mẹ thấy sợ rằng lại sinh ra hiểu lầm. Mà Kỷ Lâm cho dù một chút xíu cũng không muốn dính dáng với cô ta.
Sáu năm trước, mẹ Kỷ bệnh nặng, nguyện vọng lớn nhất là muốn gặp lại con gái nhỏ bị mất cách đây 26 năm. Lúc đó, thượng tướng Kỷ đã sớm không còn ôm hi vọng tìm được con gái, nên tìm Triệu Thanh Uyển xuất thân là một cô nhi cho cô giả trang thành con gái đã đánh mất của bọn họ.
Nhưng không ngờ không lâu về sau, Kỷ Lâm phát hiện bạn gái, Nhạc Du, của đoàn trưởng bọn anh, Úc Lương Tranh, chính là em gái nhỏ bị thất lạc 26 năm của mình.
Em gái thật trở lại dĩ nhiên em gái giả không cần dùng tới. Vì chuyện này nên Kỷ Lâm rất áy náy với Triệu Thanh Uyển nên tạo rất nhiều điều kiện tốt cho Triệu Thanh Uyển.
Đến đây, Triệu Thanh Uyển đã không có quan hệ gì với nhà họ Kỷ rồi, nhưng mấy tháng sau, cô ngẫu nhiên bắt được mấy người bắt cóc Nhạc Du. Vậy nên lắc mình một cái cô thành ân nhân nhà họ Kỉ.
Triệu Thanh Uyển dáng dấp ưu nhã xinh đẹp, liếc mắt nhìn qua chính là cô gái dịu dàng như nước, nhưng cô không chỉ không mềm yếu, ngược lại vì công danh lợi lộc có thể bất chấp mọi thứ.
Cô xuất thân là cô nhi, gia đình không có bối cảnh, toàn dựa vào cố gắng của mình thi đậu đại học, cuối cùng làm một giáo viên tiểu học. Theo lý thuyết điều kiện như vậy cũng không tệ nhưng Triệu Thanh Uyển không thỏa mãn.
Cô muốn cuộc sống xa xỉ, không cần vì mấy đồng tiền mà tính toán chi li, cũng không cần vì mấy vạn tiền mua quần áo mà đau lòng. Vì vậy cô nhờ Kỷ Lâm giúp cô tới một trường tiểu học thuộc tầng lớp danh giá dạy học, lúc đó cô bị Cục trưởng Cục giáo dục Chu Nhân Mạnh lừa lên giường, thành người tình của hắn ta.
Qua nhiều năm, số lần Kỷ Lâm tiếp xúc với cô chỉ đếm trên đầu ngón tay. Mặc dù người không vì mình trời tru đất diệt, nhưng cô gái này quá thủ đoạn, vì tiền vì quyền bất chấp tất cả nên để cho Kỷ Lâm kính nhi viễn chi (kính trọng nhưng không gần gũi).
Nói khó nghe hơn là nếu không phải cô ta cứu cục cưng nhà bọn anh, Kỷ Lâm cũng không để ý đến cô.
Triệu Thanh Uyển là một người thông minh, chỉ liếc mắt đã nhìn ra Kỷ Lâm vô cùng chán ghét cô. Đôi tay cô níu thật chặt lấy vạt áo, chỉ cảm thấy ánh mắt Kỷ Lâm lạnh nhạt giống như từng lưỡi đao bén nhọn lạnh lùng đâm thẳng vào trái tim của cô.
Cô thật ra không nghĩ đến sẽ tìm Kỷ Lâm, cô bây giờ chật vật như vậy, ngay cả thứ duy nhất vẫn lấy làm kiêu ngạo là gương mặt cũng tiều tụy không còn hình dáng, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, cô tuyệt đối sẽ không xuất hiện trước mặt anh.
Triệu Thanh Uyển cắn môi, trong mắt dần dần có nước mắt.
Hai năm trước, cô rời khỏi Chu Nhân Mạnh, tìm một kim chủ khác. Bởi vì Chu Nhân Mạnh đã sớm không thể thỏa mãn dã tâm của cô, cô làm nhân tình bí mật của Chu Nhân Mạnh ba năm, tiếp xúc nhiều với người tầng lớp cao trong xã hội, mơ ước ban đầu chỉ là có nhà, có xe, có tiền dư tiêu xài, sau bắt đầu chưa thấy đủ.
Năm trước, cô lại dính líu một nhân viên cấp cao, chánh tổng của một tỉnh, vốn tưởng rằng lần này chất lượng cuộc sống sẽ nâng cao một bước, ai biết lại không cẩn thận đụng phải tổ ong vò vẽ.
Vợ của nhân viên cấp cao này có chút bối cảnh, phạm vi quen biết rất rộng, nếu phát hiện chồng mình ở bên ngoài có cô gái khác, tuyệt đối không nương tay.
Những người quen biết đều biết bí mật đó, nhưng Triệu Thanh Uyển không biết mà cùng vị nhân viên cấp cao đó vô cùng thân thiết. Cô vốn cho là mình không có rêu rao thì không có người nào biết, không nghĩ tới là hai năm sau bị vợ của nhân viên cấp cao kia phát hiện.
Cô gái kia xuống tay không chút nể tình, ác độc muốn giết chết Triệu Thanh Uyển. Nếu không phải cô cơ trí, bây giờ sợ rằng không chết thì cũng là nửa tàn phế.
Nhân viên cấp cao kia cũng hèn nhát, vô cùng sợ vợ. Cho dù Triệu Thanh Uyển đi theo anh ta hai năm, đến thời điểm mấu chốt thì tí xíu cũng không chịu bảo vệ cô.
Cố tình lúc này, Triệu Thanh Uyển phát hiện mình mang thai ba tháng, cô không dám đi phá thai, sợ cô gái kia ở trong bệnh viện giở trò.
Làm thế nào? Trốn không xong, chạy không thoát, tính tình Triệu Thanh Uyển cũng không phải ngồi chờ chết, bất đắc dĩ rốt cuộc tìm Kỷ Lâm.
Kỷ Lâm khó chịu, trầm mặc nghe Triệu Thanh Uyển kể lại xong, không nói giúp một tay, cũng không nói không giúp.
Triệu Thanh Uyển sốt ruột, nước mắt lại dâng lên, theo lông mi lăn xuống trên đất, làm ướt khuôn mặt thanh lệ, xem ra tư vị rất điềm đạm đáng yêu, “Kỷ Lâm, anh giúp em lần này đi một lần cuối cùng, em van anh.”
Miệng Kỷ Lâm nhếch lên đầy châm chọc, “Tôi không hiểu một chuyện.”
Triệu Thanh Uyển sững sờ, “Cái gì?”
“Làm sao cô có thể yên tâm thoải mái đi phá hư gia đình người ta như vậy?” Tuy một cây làm chẳng nên non, nhưng Triệu Thanh Uyển là tiểu tam, hai cái này tính chất không giống nhau.
“Em...em biết anh nhìn em không nổi.” Triệu Thanh Uyển cắn môi, âm thanh nghẹn ngào, “Nhưng em có cách gì? Em không phải Nhạc Du, em không có ba mẹ giàu có. Tất cả đều một mình chèo chống. Em không như vậy còn có thể làm thế nào.” Nói xong lời cuối cùng thậm chí còn cắn răng nghiến lợi.
Mắt phượng của Kỷ Lâm híp lại, ánh mắt lạnh lùng sáng lấp lánh, “Cô đừng quên, cục cưng nhà chúng tôi một mình ở bên ngoài sinh sống 26 năm.” Anh dừng một lát, lời nói sắc bén, không chút lưu tình, “Cô gái không cha không mẹ còn nhiều mà, người ta còn quang minh chính đại sống, mà không phải giống cô đi làm tiểu tam.”
Lòng Triệu Thanh Uyển đau như xoắn, từng chữ từng câu của anh giống như nặng ngàn cân, hung hăng nện trong lòng, máu thịt cũng mơ hồ giống như bị nghiền nát, nhưng cô phải mạnh chống đỡ. Ngay cả người ở trước mắt này là người đàn ông cả đời cô cũng không muốn cầu xin, cô nỗ lực nghĩ trước mặt anh giữ vững tự ái, nhưng vì tiếp tục sinh tồn thì cái gì cô cũng có thể bất chấp.
“Kỷ Lâm, em thề, nếu chuyện này giải quyết xong em sẽ không xuất hiện tại trước mặt anh nữa.” Triệu Thanh Uyển cúi đầu, nước mắt từng giọt rơi trên áo gió màu đen, dừng một lát thấy Kỷ Lâm không có phản ứng, cô quyết tâm, “Coi như là ân tình cứu Nhạc Du đi.”
“Được.” Kỷ Lâm cầm lên chén nước uống một hớp nước, lần này lại đồng ý vô cùng sảng khoái, “Tôi giúp cô lần này, sau đó hai chúng ta thanh toán sạch sẽ.”
Triệu Thanh Uyển gật đầu, ngực đau nhói hít thở không thông, cô tự cười giễu, kéo dài đến bây giờ anh mới đồng ý, nhưng thật sự chờ thêm câu nói kia. Thôi, cứ như vậy đi, trước mắt qua cửa ải này rồi lại nói tiếp….
Nghĩ tới đây, Triệu Thanh Uyển ngẩng đầu lên, lau khô nước mắt trên mặt, “Kỷ Lâm, đứa nhỏ này em. . . . . .”
“Xin lỗi.” Cô chưa kịp nói xong, Kỷ Lâm đã mở miệng cắt đứt lời cô, “Tôi nói giúp cô thì sẽ giúp cô, nhưng mà tôi phải nói trước với cô chuyện này.”
Kỷ Lâm lạnh nhạt cự tuyệt không hề rầy rà, “Mặc kệ cô quyết định giữ hay không giữ, tôi cũng không tham dự. Đứa nhỏ này không quan hệ với tôi, tôi giúp cô bởi vì tôi nợ cô một ân tình, nếu như cô giữ, tôi sẽ không giúp cô nuôi, nếu như cô không muốn giữ, tôi sẽ không cùng cô đi đến bệnh viện.”
Mặt Triệu Thanh Uyển trắng bệch nhìn anh, anh không hề thương hương tiếc ngọc, từng câu từng chữ nói vô cùng rõ ràng, “Tôi đồng ý chẳng qua là giúp cô giải quyết người vợ của nhân tình của cô, chuyện còn lại thì tự cô giải quyết.”
Nói xong những lời này, Kỷ Lâm đứng lên khỏi ghế sa lon, nhanh chân đẩy cửa đi ra ngoài, để một mình Triệu Thanh Uyển sững sờ ở lại, trong khoảnh khắc đó cô khóc không thành tiếng.
Cô biết Kỷ Lâm rất thích trẻ con, cũng biết Kỷ Lâm không thể sinh con, lần này cô tới chủ yếu là nhờ Kỷ Lâm giúp cô giải quyết người đàn bà hung ác đó, nhưng trên thực tế Triệu Thanh Uyển còn có một ý định khác.
Nếu Kỷ Lâm thương xót đứa nhỏ trong bụng mình, không để cho mình phá bỏ thì cô có thể thuận nước đẩy thuyền mượn đứa bé này để dính líu quan hệ với anh, cứ như vậy cô không tin anh không động lòng với mình.
Cô chắc chắn Kỷ Lâm sẽ vì đứa bé mà mềm lòng. Cô quen biết Kỷ Lâm sáu năm trước. Sáu năm sau, Kỷ Lâm không phải là người đàn ông cà lơ phất phơ thích gặm móng heo mà đã thành một thanh niên tuấn mỹ rồi.
Triệu Thanh Uyển che mặt, nước mắt theo khe hở ngón tay chảy ra ngoài, vì Kỷ Lâm tuyệt tình, cũng vì mình đã đánh mất tôn nghiêm.
Sau khi gặp Diệp Khung, mặc dù bị đả kích nhưng Kỷ Lâm vẫn như cũ tràn đầy lòng tin, tích đủ hơi sức theo đuổi Diệp Chi, thậm chí còn học Bạch Kỳ cách theo đuổi phụ nữ, tính toán triển khai theo đuổi Diệp Chi.
Nhưng ai biết Diệp Chi ngay cả muốn thấy cũng không thấy được mặt. Người đưa đón Hoàn Tử biến thành mẹ Diệp, một bóng người của Diệp Chi cũng không có, gọi điện thoại hẹn cô ăn cơm, cô luôn nói bận, tin nhắn cũng không trả lời. Cô cứ thế này giống như muốn cắt đứt mọi thứ với anh.
Kỷ Lâm ôm điện thoại di động nằm trên giường lăn lộn buồn bã. Ở trong lòng mắng Diệp Khung một trăm lần, nhất định là anh ta nói với Diệp Chi cái gì nên Diệp Chi mới tránh né anh như vậy.
Không bắt được Diệp Chi, Hoàn Tử thì lạnh lùng ít nói, hỏi thì cũng không tìm được tin tức gì dùng được. Mỗi lần anh hỏi Hoàn Tử về Diệp Chi, thì mọi chuyện đều trở thành thế này
“Hoàn Tử, mẹ cháu tại sao không tới đón cháu?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa nhỏ nhăn nhó, “Mẹ bận.”
“Bận thì cũng không thể một lần cũng không tới chứ.” Kỷ Lâm ân cần hỏi thăm, muốn Hoàn Tử ý thức được tình hình của anh không ổn, từ đó cùng chung một chiến tuyến với anh.
Không ngờ Hoàn Tử chỉ thản nhiên liếc anh “Huấn luyện viên Kỷ, chú nhớ mẹ sao?”
“Éc. . . . . . Khụ khụ, không có, làm sao như vậy được. Huấn luyện viên không có nhớ chút nào. . . . . .”
“Thật sao?” Đứa trẻ trợn to đôi mắt phượng nhỏ dài ngây thơ nhìn anh, “Cháu còn tưởng rằng chú nhớ mẹ, chú luôn miệng hỏi mà.”
Kỷ Lâm xoay mặt đi vành tai hơi đỏ lên, “Khụ khụ, một chút xíu..., tóm lại, cháu nói cho chú biết, mẹ cháu tại sao lại không đến?”
“Mẹ bận.”
“. . . . . .”
Tiếp tục như vậy nữa thì không hay. Kỷ Lâm thở dài vuốt vuốt tóc, suy nghĩ biện pháp khác, còn có Mạnh Trường Thụy ở bên cạnh nhìn chằm chằm như hổ đói với Diệp Chi nữa. Anh tuyệt đối không thể coi thường được.
Mặc dù Hoàn Tử bây giờ còn học ở lớp Taekwondo của anh, nhưng khiđến tháng chín, đứa trẻ phải đi học, thời gian ở võ đường sẽ giảm bớt rất nhanh, nói không chừng Diệp Chi mất hứng không cho đứa nhỏ học nữa.
Chuyện này không thể được. Kế hoạch của anh là nắm hai tay vợ và con trai, hai tay đều muốn nắm thật chặt.
Ngón tay Kỷ Lâm vô ý thức điểm tới điểm lui ở trên màn hình điện thoại, biện pháp nào tốt nhỉ?
Lúc đó anh không cẩn thận mở ra một đoạn văn thì ánh mắt của anh chợt sáng lên. Có rồi, sẽ dùng phương pháp này.
Anh hào hứng vọt tới trước máy vi tính, mở Baidu lên, tìm mấy dòng chữ, sau đó rất thuận lợi nhấp vào một đoạn văn ở đó
Thì ra bút danh của Chi Chi là Kỳ Lạc Vô Hối, tên rất hay. May mà mình thông minh, có lưu một đoạn văn của cô trong máy. Kỷ Lâm nhếch môi cười một tiếng.
Nhìn qua mấy chương mới của cô, Kỷ Lâm nhanh chóng đăng ký một tài khoản, ở dưới chương đó bình luận một câu.
Mộc Hữu Chi: Viết đoạn tình cảm sao lại cứng ngắc như vậy. Tác giả chưa từng yêu đương sao? *Cười* Hay là tác giả đi tìm một người đàn ông tốt nào đó nói chuyện yêu đương trước đi.
Bình luận xong thoát ngay ra ngoài, Kỷ Lâm nhìn máy vi tính tối thui cười một tiếng, đến đây, mau tới tìm anh nói yêu thương đi. Anh không phải vì mình, mà vì sự nghiệp sáng tác văn học của Diệp Chi.
Mình quả nhiên là người đàn ông tri kỷ nhất trên thế giới.
*************
Tác giả có lời muốn nói:
Về vấn đề hai người không nhận ra đối phương: Đầu tiên không có mở đèn nên không nhìn thấy mặt. Tiếp theo, giọng nói của Diệp Chi lúc đó thật ra không có lớn như vậy. Cuối cùng, giọng nói của người đang bị gì kia(Diệp Chi) lúc đó với lúc bình thường không giống nhau. . . . . . *Che mặt*. . . . . .
Vào một ngày, Kỷ Lâm đi từ từ đến trước mặt Diệp Chi: Vợ… Vợ yêu, nếu có người hỏi chúng ta làm thế nào quen nhau thì anh phải trả lời như thế nào?
Diệp Chi (liếc anh một cái): Sẽ không có ai hỏi cái vấn đề vớ vẩn này đâu.
Kỷ Lâm (trợn to hai mắt không đồng ý): Ngộ nhỡ có thì sao? Không được, anh phải suy nghĩ thật kỹ. A… Anh nghĩ ra rồi.
Diệp Chi : Hả?
Kỷ Lâm: Vợ yêu, em muốn biết, em có biết bài Mua ban tình yêu lúc đầu*** không?
Diệp Chi : Biết.
Kỷ Lâm (huơ tay múa chân): Anh sẽ nói, muốn muốn muốn. Vợ yêu của anh muốn nên anh liền chạy đến.