Đoàn Trưởng Ở Trên Cao

Chương 25: Chương 25: Lời đề nghị của anh trai






Diệp Chi không nghĩ tới anh của cô sẽ đến nói một câu như vậy, khuôn mặt từ trắng noãn chuyển sang trắng xanh rồi đỏ hoàn toàn, ngay cả động tác cầm hamburger cũng ngừng lại, lúng túng hận không tìm được một cái lỗ để chui vào. Há hốc mồm, định sẽ giải thích với Diệp Khung, lại bị Kỷ Lâm đột nhiên cắt đứt.

“Chính xác.” Kỷ Lâm kéo cái ghế đang ngồi ra, đi tới trước mặt Diệp Khung, mắt nhỏ dài mày cong cong, nói “Xin chào, tôi là Kỷ Lâm.” Vừa nói, vừa đưa tay phải ra trước mặt Diệp Khung.

Diệp Khung không trả lời anh, chỉ khoanh tay trước ngực nhìn lên nhìn xuống đánh giá Kỷ Lâm mấy lần, lúc này mới gật đầu tượng trưng một cái rồi lạnh lùng nói: “Cậu theo tôi ra ngoài.” Nói xong, bước ra khỏi cửa chính KFC trước.

“Anh. Em với anh ta không phải là quan hệ kia, anh. . . . . .” Diệp Chi vội vàng đuổi theo, từ nhỏ đến lớn, những người đàn ông xuất hiện bên cạnh cô đều bị anh trai đánh giá tỉ mỉ, chỉ cần anh nhìn không vừa mắt, anh không quản đó là ai, nhất định sẽ đuổi chạy tán loạn.

Muốn theo đuổi em gái ta? Xem quả đấm của ta có đồng ý hay không đã.

Diệp Chi mặc dù tức Kỷ Lâm không che đậy miệng, nhưng cũng không muốn trơ mắt nhìn anh ta và anh trai đánh nhau.

“Em ở lại với Hoàn Tử.” Diệp Khung quay đầu lại, quét mắt nhìn Diệp Chi một cái, “Người lớn rồi mà vẫn lanh chanh láu táu như thế còn ra thể thống gì nữa.”

Diệp Khung thật ra thì dáng dấp cực tốt, diện mạo tuấn tú, cơ thể cường tráng. Nhất là cặp mắt kia, vừa đen vừa sáng, giống như Bích Hồ, u tĩnh mà sâu sắc. Nhưng anh quanh năm va chạm với xã hội đen, trên người khó tránh khỏi có mùi đao kiếm đẫm máu, âm trầm, sắc bén mà lạnh lùng, người có định lực không tốt căn bản không dám nhìn anh lần thứ hai.

Nhất là lúc anh nhíu mày, trong nháy mắt sát khí nồng đậm từ khóe mắt tỏa ra, liếc mắt nhìn qua sẽ làm người khác coi thường diện mạo của anh mà chỉ nhớ vẻ rét lạnh này.

“Yên tâm, không có việc gì đâu.” Kỷ Lâm đẩy Diệp Chi về lại chỗ ngồi, đè bả vai của cô lại, nghịch ngợm nhìn cô nháy mắt, “Tôi sẽ có chừng mực.”

Diệp Chi ngẫm trong lòng: anh có cái gì chừng mực chứ? Anh mà có chừng mực sẽ không thêm dầu vào lửa, tiếp tục nói gạt anh tôi. Nhưng lấy tính tình anh trai nói một không nói hai, hôm nay nếu không phải đánh Kỷ Lâm một trận, chắc anh sẽ không bỏ qua.

Xem ra tối nay trở về nhất định phải cùng mọi người trong nhà giải thích rõ ràng, sau này hiểu lầm chắc chắn không thể phát sinh thêm nữa.

Diệp Chi thở dài, ngẩng mặt nhìn Hoàn Tử đang cầm một túi sốt cà chua chiến đấu hăng hái, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó nhưng làm thế nào cũng không thể xé túi ra. Diệp Chi lấy túi sốt cà từ trên tay con trai, xé mở miệng bao rồi lấy cọng khoai tây trong hộp chấm vào sốt cà chua đưa đến khóe miệng của Hoàn Tử, “Há miệng nào….”

Hoàn Tử ngoan ngoãn mở cái miệng nhỏ nhắn thật to, vui vẻ hưởng thụ được mẹ cho ăn, không biết mọi người giờ phút này trong lòng vô cùng phức tạp.

“Cũng chả có gì đặc biệt.” Diệp Khung tay phải sờ túi trong, móc ra một điếu thuốc đốt lên, hít một hơi thật sâu, gương mặt tuấn tú lượn lờ trong sương khói có chút mơ hồ không rõ, “Trừ gương mặt còn có nơi nào để nhìn.”

“Anh là anh trai của Diệp Chi? Cũng chính là. . . . . . Anh vợ?” Kỷ Lâm giống như không có nghe được lời nói móc châm chọc của Diệp Khung, vẫn như cũ cười híp mắt, “Lần đầu tiên gặp mặt, đi uống một chén?”

“Miệng lưỡi trơn tru, còn nói những lời hoa mỹ.” Diệp Khung nói xong, đôi mắt xinh đẹp không nhìn, mí mắt cụp xuống giống như không muốn nhìn Kỷ Lâm lâu thêm nữa, “Cậu không thích hợp với Chi Chi.”

“Anh vợ, anh thật bất công.” Kỷ Lâm cũng có khuôn có mẫu, từ trong túi lấy ra một điếu thuốc, cúi đầu nhìn điếu thuốc của Diệp Khung, nhưng không hút mà chỉ kẹp ở trong tay, lẳng lặng nhìn lên nói, “Có thích hợp hay không không phải nhìn là được.”

Dừng một lát rồi tiếp tục nói: “Cứ để mọi chuyện phát triển tự nhiên là được.”

Diệp Khung hừ một tiếng, gõ gõ tàn thuốc lá trên tay, “Phát triển tự nhiên? Tôi xem không phải có chuyện như vậy chứ?” Diệp Khung ánh mắt thay đổi, trong nháy mắt trở nên sắc bén như đao, “Chi Chi nhà chúng tôi đoán chừng cũng chướng mắt ngươi.”

Khóe miệng của Kỷ Lâm đang cười bỗng đông cứng lại, “Dạ, bất quá sớm muộn gì cũng thành công.”

“Ngươi rất tự tin.”

“Dĩ nhiên.”

“Ngươi dựa vào cái gì mà tự tin như vậy? Miệng lưỡi? Hay là thân xác của ngươi?” Diệp Khung mặt mày càng sắc bén hơn, giống như ánh mắt quả thật biến thành sắt gắt gao nhìn Kỷ Lâm.

“Anh vợ nói đùa.” Kỷ Lâm dập tắt tàn thuốc, thuận tay ném vào trong thùng rác bên cạnh, “Mặc kệ là miệng lưỡi hay là thân xác, chỉ cần có một thứ Diệp Chi thích là được rồi.”

Sắc mặt của Diệp Khung trầm xuống, không khí chung quanh trong nháy mắt giảm xuống không ít, anh quét qua Kỷ Lâm mấy lần rồi lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai đưa ra một quyền, hung hăng công kích bụng của Kỷ Lâm.

Kỷ Lâm không tránh không né, cứ đứng yên như vậy, giống như một cây tùng cao lớn nghênh tiếp, tay trái nhẹ nhàng đỡ, ngang nhiên tiếp nhận quả đấm của Diệp Khung.

Con ngươi của Diệp Khung co rụt lại, ánh mắt nhìn Kỷ Lâm thay đổi.

“Anh xem tôi như cái bị thịt sao.” Kỷ Lâm khóe môi câu lên, mắt phượng hẹp dài trong suốt cũng lạnh lẽo không có cười, anh so với Diệp Khung cao hơn, lúc này khẽ cúi đầu nhìn anh ta, quanh thân khí thế toàn bộ khai hỏa, trong nháy mắt cảm giác bị áp bức khổng lồ cuốn sạch toàn thân Diệp Khung.

Lạnh lẽo mà khát máu , sát khí mang theo lãnh khốc rét lạnh này giống như khí thế từ trong địa ngục tới cơ hồ ép Diệp Khung hít thở không thông, anh mở to hai mắt không dám tin nhìn Kỷ Lâm, trên trán toát ra từng giọt mồ hôi hột.

Từ năm mười lăm tuổi đến bây giờ, Diệp Khung đã tại lăn lộn trên hai mươi năm, trên tay ít nhiều gì cũng dính mấy cái mạng người, vậy mà sát khí cả người so với Kỷ Lâm lại kém rất nhiều.

Người này. . . . . . Trên tay mạng người không đến mấy trăm cũng có mười mấy. Sự phát hiện này khiến Diệp Khung rùng mình một cái, Chi Chi lần này trêu chọc trúng người không đơn giản rồi.

Nhưng dù nguy hiểm đi nữa, anh cũng muốn ngăn ở trước mặt em gái.

Diệp Khung cắn chặt răng, ép buộc mình nhìn thẳng vào mắt Kỷ Lâm, “Ngươi làm cái gì? Tiếp cận Chi Chi có mục đích gì?” Một câu nói đơn giản cũng đã dùng hết tất cả hơi sức của anh, một trận gió thổi qua, Diệp Khung chỉ cảm thấy sau lưng một hồi thấm lạnh, lúc này, anh mới phát giác ra sau lưng của mình đã ướt đẫm một tầng mồ hôi lạnh.

“Thích Chi Chi mà thôi.” Kỷ Lâm nhìn Diệp Khung mấy giây, rồi dời ánh mắt đi, trong khoảnh khắc khí thế cả người tựa như thủy triều rút đi, giống như Diệp Khung vừa thấy chỉ là ảo giác.

Anh lại móc ra một điếu thuốc, tự mình đốt lên đưa tới tay Diệp Khung, “Còn nữa, Anh vợ, tôi chỉ là một anh bộ đội nhỏ bé, không giống anh đâu.” Nói xong nhìn Diệp Khung cười một tiếng, lộ ra hàm răng trắng.

Thì ra là làm lính, Diệp Khung hít một hơi khói, mới vừa cảm giác bình tĩnh một chút, nhưng trong nháy mắt anh đã nhận ra câu nói sau cùng của Kỷ Lâm có ý tứ, toàn thân cứng đờ, trong lòng lập tức cảnh giác cao độ.

Giữ đúng lời hứa nhé. Các nàng thanks cho mình nên tặng thêm chương...cuối tuần vui vẻ nha

Chỉ sau thời gian ngắn ngủn hơn 10', người này đã nhìn thấu thân phận của mình. Diệp Khung nắm thật chặt quả đấm, ánh mắt giống như đứng ngồi không yên nhưng chỉ thấy Kỷ Lâm cười híp mắt.

Tình huống trước mắt này khiến anh không thể lùi bước, dù là một bước cũng không được lùi.

Anh hít một hơi thật sâu, lạnh lùng nói: “Ngươi tốt nhất là đàng hoàng, nếu làm lính, trở về trong bộ đội đi. Không nên quấy rầy Chi Chi, nếu không. . . ” Đã ở trên đời lăn lộn hơn mười năm, Diệp Khung rất nhanh có thể điều chỉnh tốt tâm trạng của mình, sống lưng anh thẳng tắp, khẽ nhếch cằm nhìn Kỷ Lâm, trên mặt nghiêm nghị, “Ta tuyệt đối không bỏ qua cho ngươi.”

“Tại sao là quấy rầy nhỉ, tôi thương cô ấy còn không kịp.” Kỷ Lâm cắt đứt lời nói của Diệp Khung, nhếch miệng cười vô lại, “Hơn nữa Hoàn Tử cũng rất thích tôi.”

Nét mặt Diệp Khung bỗng dưng cứng đờ, trầm mặc một lúc lâu, mới nói: “Hoàn Tử. . . . . . Hoàn Tử thích ngươi ta cũng mặc kệ, tóm lại ngươi và Chi Chi không thích hợp, ta sẽ không đồng ý, hơn nữa ngươi sở dĩ có suy nghĩ như vậy là bởi vì ngươi không có con, nếu ngươi có con của mình thì tình cảm đối với Hoàn Tử khẳng định sẽ thay đổi.”

Anh ra đời bôn ba nhiều năm như vậy, dạng gì còn chưa gặp qua? Nhất là cha ghẻ hoặc mẹ kế ngược đãi con riêng, nhẹ thì không cho cơm ăn, lời nói lạnh nhạt, nặng thì đánh đập ngược đãi, thậm chí đánh đập đến chết. Để cho anh đưa em gái mình với cháu ngoại giao cho một tên lính có thể nắm mạng người trong tay, anh làm sao có thể yên tâm?

Huống chi. . . . . . Diệp Khung nhìn Kỷ Lâm, nghề nghiệp đó với anh vừa đúng đối lập, nếu tương lai có một ngộ nhỡ. . . . . . Diệp Chi kẹp ở giữa nhất định sẽ rất khó khăn. Thay vì về sau khổ sở, không bằng dập tắt khả năng này ngay từ đầu.

“Ta sẽ coi bé như con ruột của mình.” Kỷ Lâm nhìn chằm chằm Diệp Khung, giọng điệu vô cùng chắc chắn.

Diệp Khung hừ lạnh một tiếng, làm như không tin.

“Tôi không thể sinh con, cho nên anh không phải lo lắng.” Tầm mắt Kỷ Lâm hơi khép, do dự mấy giây rốt cuộc nói ra những lời này.

Vết sẹo đó là từ sáu năm trước đã tiến vào chiếm giữ ở đáy lòng anh , mỗi lần đụng chạm đều đầm đìa máu tươi, đau đớn vô cùng. Vậy mà vì Diệp Chi , vì để cho người nhà của cô yên tâm, anh tình nguyện tự tay xé vết sẹo này ra, đem nơi yếu ớt nhất phô bày ra ngoài.

Trong lòng Diệp Khung chấn động, không đợi anh hỏi thêm nữa, Kỷ Lâm đã nhấc chân đi, Diệp Khung đứng tại chỗ nhìn bóng lưng mạnh mẽ rắn rỏi càng đi thì càng xa của anh, vẻ mặt biến ảo không ngừng nhưng cuối cùng vẫn bình tĩnh lại.

Lúc Kỷ Lâm trở về, Diệp Chi với Hoàn Tử đã ăn không ít, Hoàn Tử đang cầm khăn giấy lau tay, xưa nay chưa thấy cười thế nhưng thấy anh tới lại cười với anh một cái.

Kỷ Lâm vui không nhịn được đi tới cúi người hôn khuôn mặt nhỏ bé của cậu một cái, rồi mới nhìn Diệp Chi nói: “Chi Chi, tôi đi trước, anh trai của em đã tới, cũng không cần tôi làm sứ giả bảo hộ nữa rồi.”

Mặc dù nét mặt Kỷ Lâm không thay đổi, nhưng Diệp Chi lại cảm thấy tâm tình của anh không đúng, chẳng lẽ là anh trai nói cái gì không tốt với anh chăng?

Diệp Chi cắn môi, nhìn Kỷ Lâm quẫn bách, “Có phải anh tôi hay không. . . . . . Các anh nói gì?

“Không có gì, nhưng tôi nên đi rồi” Kỷ Lâm chỉ chỉ sắc trời bên ngoài đã dần tối, cúi người gần sát lỗ tai Diệp Chi, âm thanh mập mờ cợt nhã, “Nếu không sao? Em hi vọng khuya này ở cùng với tôi?”

Diệp Chi mặt của đỏ lên, trừng mắt liếc anh một cái, “Đi đi.”

Kỷ Lâm nghe vậy cười ha ha, nhìn Hoàn Tử phất phất tay rồi đi ra khỏi KFC.

“Anh, em với Kỷ Lâm. . . . . .” Trên đường trở về, Hoàn Tử nằm ở chỗ ngồi sau xe ngủ thiếp đi, Diệp Chi nhân cơ hội nhỏ giọng giải thích với Diệp Khung, “Chúng em không có gì .”

“Anh đều biết rõ.” Không ngờ, Diệp Khung thế nhưng không có giật mình, “Anh liếc mắt đã nhận ra.” Anh quay đầu nhìn Diệp Chi , “Em cũng trưởng thành rồi, nên có suy tính.”

“Anh, em còn không vội. . . . . .”

“Anh hiểu rõ em lo lắng Hoàn Tử” . Nhắc tới Hoàn Tử, sự tàn ác trên mặt Diệp Khung hơi tản đi, đáy mắt nhu hòa, “Nhưng em còn hai năm nữa đã 30 rồi, với lại người này. . . . . .” Diệp Khung dừng một lát, rốt cuộc cũng phun ra mấy chữ, “Không thích hợp lắm.”

“Anh.” Diệp Chi kinh ngạc, qua nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên Diệp Khung phát biểu ý kiến đối với người đàn ông xuất hiện bên cạnh cô, mặc dù không có đánh giá tốt gì. . . . . .

“Ánh mắt nhìn người của anh trai em rất chuẩn, anh ta điều kiện mọi mặt cũng không tệ, nhưng không thích hợp. Em suy nghĩ đi, anh là quân nhân sớm muộn gì cũng phải về lại doanh trại, sau đó thì em làm sao?” Diệp Khung mặt mày sắc bén, nói thêm “Một năm chỉ có thể gặp anh ta một lần, hơn nữa không chỉ như thế, lúc anh ta đi thi hành nhiệm vụ, em còn phải nơm nớp lo sợ, chỉ sợ anh ta xảy ra vấn đề gì.” Diệp Khung dừng một lát, nhìn Diệp Chi thật sâu, “Cuộc sống như thế, em thật sự có thể chấp nhận sao?”

Diệp Chi cúi đầu, không nói lời nào, Diệp Khung cũng không nóng nảy, chỉ lẳng lặng chờ câu trả lời của cô.

Một hồi lâu, giọng Diệp Chi thật thấp vang lên phá tan yên tĩnh trong xe, “Em vốn là. . . . . . Cũng không nghĩ muốn cùng anh ta như thế.”

“Thật ra thì anh ngược lại cảm thấy Mạnh Trường Thụy cũng không tệ.” Diệp Khung dừng một lát, thấy Diệp Chi không có phản ứng gì, bỗng đổi đề tài “Tốt lắm, Anh chỉ cho em một ý kiến, quyết định như thế nào tùy em.” Anh cười cười, đưa tay xoa nhẹ tóc Diệp Chi, “Tiểu nha đầu, mặc kệ em lựa chọn như thế nào. Anh đều ủng hộ em.”

“Dạ.” Diệp Chi đáp một tiếng, trong đầu lại đột nhiên hiện ra gương mặt tươi cười của Kỷ Lâm, cô cắn cắn môi, trong lòng không biết vì sao, bỗng thấy ê ẩm.

Cùng một người xa lạ thổ lộ ra đáy lòng của bản thân …còn là bí mật, mặc dù là vì Diệp Chi, nhưng bản thân anh ta cũng đã suy nghĩ kỹ càng. Anh ta là một người đàn ông có lòng tự trọng cao, trong lòng ít nhiều gì cũng có chút khó chịu. Nhưng cho dù như vậy, anh cũng nhất định phải chịu đựng, bất cứ giá nào cũng không dựa dẫm vào người khác.

Kỷ Lâm ngồi trong xe xoa nhẹ trên mặt một cái, đem cảm xúc dư thừa quẳng ra sau đầu, lúc này mới xuống xe đi về nhà của mình.

Ai ngờ đến vừa mới bước ra khỏi nhà để xe, đang ở khúc quanh thấy Triệu Thanh Uyển mặc toàn thân áo gió màu đen.

Chân mày Kỷ Lâm nhíu lại, nhìn thấy người quen cũ cũng không vui mừng, cất giọng lạnh lùng, “Làm sao cô ở chỗ này?”

“Tới tìm anh.” Tròng mắt Triệu Thanh Uyển thanh lệ dịu dàng, trên mặt khó nén mệt mỏi, da mặt trắng nõn không được chăm sóc có chút vàng, xem ra tinh thần cực kém.

“Có chuyện gì sao?”

Triệu Thanh uyển gật đầu một cái, đầu ngón tay vịn vào tường khẽ run, cô ngửa đầu nhìn gương mặt tuấn mỹ của Kỷ Lâm, trong lòng vừa đau vừa thương mở miệng mấy cái rốt cuộc khó khăn nặn ra mấy chữ, “Em...em mang thai, lần này sợ rằng có chút khó khăn.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.