Thù Thành bổ nhiệm phó tổng giám đốc chi nhánh thành phố Đồng lên tiếp
nhận vị trí của Tống Ca, sau đó lại đề bạt chính tâm phúc của mình là
Hoàng Việt lên đảm nhiệm chức vụ phó tổng. Sau khi mọi chuyện được sắp
xếp ổn thỏa, anh trở lại thành phố A.
Bởi vì tâm trạng khá thoải mái nên mỗi ngày đều yên ả trôi qua. Bất quá
vẫn có điều nuối tiếc, chẳng hạn như Nhiếp Bá Khôn còn chưa xuất hiện,
lại chẳng hạn như, Liên Sơ thường xuyên chạy tới bệnh viện, tích cực trị liệu “bệnh vô sinh”.
Thù Thành thực ghét bản thân mình nhiều chuyện, lúc trước tự nhiên lại
nhắc tới chuyện sinh con. Đối với anh mà nói, cuộc sống bây giờ đã rất
trọn vẹn, không muốn Liên Sơ mãi cố chấp với cái gọi là “tiếc nuối” này. Anh từng khuyên nhủ cô, nhưng lại như mọi lần, Liên Sơ một khi đã nhận
định chuyện gì ai cũng không nói lại. Cũng may, tâm trạng của cô lại
không vì thế mà trở nên u sầu, đến cả câu cửa miệng của cô cũng là:
nguyên tắc của chúng ta là tích cực cố gắng không mệt mỏi, nếu ngay cả
cố gắng cũng làm không được chẳng phải sẽ tiếc nuối về sau?
Cô nói vậy, Thù Thành ngược lại rất vui mừng, ôm chặt lấy cô bày tỏ lời
thề son sắt: “Bà xã, chuyện này em cứ yên tâm, anh nhất định sẽ phối hợp ‘cố gắng’ cùng với em một cách tốt nhất.”
“Là anh nói đấy nhé”. Liên Sơ nói.
“Đương nhiên.”
“Tốt…Chuyện thứ nhất anh phải phối hợp với em chính là ___ cấm dục!”
“Cái gì?” Nụ cười tươi của Thù Thành sụp xuống.
Liên Sơ phụ họa: “Nhiệm vụ của anh bây giờ chính là dưỡng sức, đợi đến
thời khắc mấu chốt mới bắt đầu khai triển thực lực, đến lúc đó, chúng ta nghỉ phép ba ngày, tùy anh muốn làm ầm ĩ thế nào cũng được.”
“E hèm, vậy thời khắc mấu chốt ấy là lúc nào?”
“Ai dàaaaa…chuyện này cũng khó nói, hiện tại đang ở trong thời kỳ kinh
nguyệt nên lại càng không được, không thể coi là thời kỳ rụng trứng…”
Thù Thành nổi đóa, khiêng cô ném thẳng lên giường: “Nha đầu thối, lại
lừa dối chồng của em đúng không? Anh quản cái
khỉ gió gì rụng trứng hay là không rụng trứng, mỗi ngày anh phải chịu
trách nhiệm phục vụ em một lần. Em yên tâm, một chút bản lĩnh này chồng
em tất nhiên phải có.”
Liên Sơ được ‘phục vụ’ thở gấp hồng hộc, càng nổi giận nói: “Không
được…Đừng…Này, cái đó…nếu làm mỗi ngày chất lượng tinh trùng sẽ bị ảnh
hưởng.”
Thù Thành giận đến nghiến răng, rút ra, chất lỏng nóng bỏng phun trào
trên đỉnh núi no đủ trắng tinh, âm trầm nói: “Bảo bối, kiểm tra một
chút, rốt cuộc chất lượng thế nào?”
Aizz...đàn ông đúng là giàu lòng tự tôn.
***
Ngày hôm sau, một nhà ba người ngồi ở phòng ăn rộng rãi sáng sủa ăn cơm, Khê Đình uống được hai ngụm sữa tươi rồi lại ngừng.
Liên Sơ nhíu mày nói: “Khê Đình, uống nhiều thêm một chút, mỗi lần uống
sữa lại cứ như là uống phải thuốc bắc vậy, cẩn thận sau này lớn lên
thành người lùn.”
Khê Đình lắc hai bím tóc ở trên đầu nói: “Không đâu, Tiểu Thiên ở lớp
cháu mỗi ngày đều uống rất nhiều sữa nhưng bộ dáng bạn ấy còn lùn hơn
cháu.”
“Đường Tiểu Thiên? Cậu ấy còn ít hơn cháu một tuổi đấy biết không?”
Khê Đình trợn tròn mắt ngạc nhiên nói: “A? Vậy mà cậu ấy còn nói cậu ấy là anh trai, sẽ bảo vệ cháu.”
Liên Sơ bật cười hì hì, bóp mạnh gương mặt của Khê Đình nói: “Gay go
rồi, Khê Đình nhà chúng ta còn nhỏ như vậy mà đã bị người theo đuổi
rồi.”
Khê Đình khó hiểu nhìn cô.
Thù Thành ngồi đọc báo không chút để ý ngẩng đầu liếc cô một cái.
Lúc này, có người ở bên ngoài nhấn chuông cửa, Liên Sơ nhấn nút mở khóa điện tử để cô ấy đi vào.
Người tới là một người phụ nữ khoảng hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, nét mặt nhẹ nhàng. Cô ấy mỉm cười chào hỏi Thù Thành và Liên Sơ, sau đó sờ
đầu của Khê Đình hỏi: “Khê Đình ăn sáng xong chưa?”
Khê Đình gật đầu nói: “Cô Nhạc, cháu ăn xong rồi…, chúng ta cùng đến nhà trẻ thôi.”
Thù Thành và Liên Sơ đều bận rất nhiều việc, họ mời cô gái này đến để
chăm sóc Khê Đình. Bình thường, cô ấy phụ trách đưa đón Khê Đình đến nhà trẻ, ở lại trông giữ nếu cô bé ở nhà một mình, đợi Liên Sơ và Thù Thành quay lại, cô ấy mới rời đi.
Hai người tạm biệt họ rồi dắt nhau ra cửa, Liên Sơ tiễn bước ra ngoài,
nhìn Khê Đình lên xe, vẫy bàn tay nhỏ bé lên tạm biệt mình.
Giờ phút này, ánh nắng ban mai ấm áp mà sáng rực, dãy núi xa xa được bao phủ bởi một lớp sương mù, hoa nguyệt quế trong vườn nở rộ, gió thổi
nhẹ, hương thơm lan tràn.
Đây thực sự là một buổi sáng cực kỳ tốt đẹp.
Liên Sơ trở lại trong phòng, thấy Thù Thành vừa ăn sáng một chút lại
liếc nhìn tờ báo, đi tới dựa sát vào lưng của anh hỏi: “Có tin gì mới
đáng để xem vậy nhỉ?”
Nói xong tiện tay rút lấy tờ báo của anh tự xem.
Thù Thành không để bụng cười nói: “Cũng không có gì hay, em mau dùng cơm đi, đợi lát nữa anh lại chở em tới công ty.”
Qua hồi lâu, Liên Sơ mới đặt tờ báo lại trên bàn, nói: “Không cần, cũng không thuận đường, để em tự lái xe đi.”
Thù Thành vỗ nhẹ cô, nói: “Đừng nói nhảm, mau đến ăn cơm.”
Liên Sơ chẳng nói thêm gì nữa, đi đến chỗ của mình ngồi xuống, yên lặng ăn cơm.
Ăn xong, cả hai cùng thu dọn bát đũa, trước lúc lên xe cô chợt nói: “Thù Thành, em đột nhiên cảm thấy đau bụng, anh đi trước đi, em nghỉ ngơi
một lát.”
Thù Thành nhíu mày nói: “Đau bụng? Anh dẫn em đi gặp bác sĩ.”
Liên Sơ lắc đầu một cái: “Không cần, có thể là phản ứng sau khi dùng
thuốc bắc, không có việc gì, nghỉ ngơi một lát là khỏi. Anh đi trước
đi.”
Thù Thành do dự nhìn cô, cô cười sáng lạng, đẩy anh lên xe: “Việc nhỏ
thôi mà, chuyện như vậy mà đi gặp bác sĩ có ích lợi gì? Anh mau đi làm
đi.”
Thù Thành bất đắc dĩ phải lên xe, quay đầu lại nói: “Có vấn đề thì nhớ gọi điện cho anh.”
Liên Sơ nói: “Dong dài.”
Thù Thành cười bất đắc dĩ rời đi.
Nhìn bóng xe đi xa, nụ cười trên mặt Liên Sơ từ từ thu lạ.
***
Thù Thành chạy xe đến nửa đường, đột nhiên chuyển tay lái quay đầu xe lại.
Anh hiểu rõ tính cách của Liên Sơ, cô nhất định sẽ không bởi vì hơi đau
bụng một chút mà nghỉ làm. Anh luôn cảm thấy có gì đó không được thích
hợp.
Anh lái xe trở về biệt thự, do dự một chút mới quyết định đậu xe lại bên ngoài, một mình đi vào bằng lối cửa sau.
Khắp trong biệt thự là một mảnh an tĩnh, tĩnh mịch tựa như không người.
Nhưng mà, xe của cô vẫn đậu ở dưới, cô cũng không ra ngoài từ đây.
Anh chậm rãi bước lên lầu hai, bước chân giẫm trên tấm thảm sàn tinh
mịn, không một tiếng động. Cửa phòng ngủ được mở ra, cô nằm trên giường, dùng chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt thêu tên của anh đắp lên người. Chiếc áo màu xanh bạc màu vì sương gió kết hợp với bộ quần áo của cô, cô an
tĩnh như là đã ngủ thiếp đi.
Đây sẽ là một hình ảnh dịu dàng tốt đẹp, nếu không phải chiếc áo sơ mi
màu xanh nhạt trên người cô ấy tự động khẽ run ___ cô nằm đó khóc.
Vợ của anh, người vợ luôn luôn cười lúm đồng tiền rực rỡ, người vợ phóng khoáng tự nhiên như vầng trăng sáng, như gió trong veo, người vợ luôn
mang đến cho anh nụ cười ấm áp và vui vẻ ấy lại đơn độc núp mình trong
bộ quần áo của anh vụng trộm khóc thầm.
Nước mắt của cô cuồn cuộn chảy xuống không một tiếng động. Chiếc áo mang theo hơi thở ánh nắng mặt trời của anh cực kỳ ấm áp. Ngày ấy, cô cũng
từng như vậy, mặc áo của anh đơn độc vùng vẫy trong từng cơn ác mộng
giống như địa ngục. Khu rừng nhiệt đới đầy lang hổ rình mồi đó, con
thuyền lẻ loi phủ đầy sát khí đó, dòng sông lạnh lẽo đến thấu xương
đó…Chỉ có chiếc áo này bảo vệ cô, bảo vệ tâm huyết và chút nhiệt độ cuối cùng của cơ thể cô, để cô gan dạ, làm cô phẫn nộ, cũng khiến cô trở nên quyết tuyệt hơn. Nhưng giờ phút này, chiếc áo ấm áp này lại khiến cô
khổ sở như vậy, khó chịu và yếu ớt đến như vậy.
Cô rốt cuộc cũng không nhịn được cảm giác nghẹn ngào đến hít thở không
thông, những rối rắm và sợ hãi tràn ra cổ họng theo tiếng khóc nghẹn
ngào…Đột nhiên, một bàn tay lớn cách một lớp y phục lặng lẽ đặt vào trán của cô. Trong giây lát khi mở mắt ra, nhịp tim và cả hô hấp của cô đều
nhất thời ngưng lại
Anh chậm rãi, kéo chiếc áo kia trượt xuống từng chút một, ánh mắt hai người không chút che đậy đối mặt nhau.
Nét mặt Thù Thành lạnh như băng nhưng ánh mắt của anh lại nóng rực khiến cho người ta cảm thấy run rẩy. Anh khẽ hỏi: “Liên Sơ, nói cho anh biết, có chuyện gì mà em lại không thể nói với anh, chỉ có thể nằm đây ôm áo
của anh khóc?”
Liên Sơ cuộn tròn thân thể khóc thất thanh. Trái tim Thù Thành đau như
cắt, dứt khoát kéo cô dậy ôm vào trong ngực: “Rốt cuộc chuyện gì đã xảy
ra? Nói cho anh biết.”
Cô ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt mềm yếu: “Thù Thành, anh cũng đọc báo
ngày hôm nay rồi phải không? Tại một con sông ở vùng lân cận của thành
phố B vừa vớt được một chiếc thuyền đắm, trên đó có 8 hài cốt không đầy
đủ bộ phận…Những người đó, đều là em giết.”