Trong phòng yên tĩnh hồi lâu, Thù Thành ổn định lại tinh thần, giọng nói bình tĩnh: “Đừng lo lắng, đừng sợ gì cả. Nói cho anh biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?”
Một dòng nhiệt nóng chứa đầy chua xót lập tức xông tới cổ họng của cô, giờ đây, tâm trạng của cô khó nói thành lời. Một hòn đá bự vẫn đè trong ngực bị đẩy ra, cô lại càng muốn khóc.
Cô hít một hơi, cố gắng đè nén cảm xúc cuồn cuộn trong lòng, từ từ nói ra chuyện năm đó.
Theo từng lời kể của cô, ánh mắt Thù Thành càng lúc càng trở nên âm trầm và thâm thúy. Anh vẫn biết, chuyện đêm đó nhất định không hề đơn giản, thật không nghĩ đến lại hung ác, nguy hiểm và phức tạp như vậy. Lúc trước, Liên Sơ chỉ nói một cách ngắn gọn về chuyện đêm đó với anh, anh cũng muốn hỏi tường tận hơn, nhưng anh biết, đó là cả một đêm đồng sinh cộng tử giữa cô và Dạ Nhiên, ở đáy lòng anh, anh cực kỳ kháng cự hiểu rõ ngay vào lúc đó. Anh rất hối hận vì đã để cô một mình gánh ở trên lưng một gánh nặng trong khoảng thời gian dài như vậy.
Anh nhẹ nhàng kéo cô ôm vào trong ngực của mình, an ủi: “Không sao, đó không phải là lỗi của em. Em chỉ là truy bắt tội phạm, tình hình lúc đó cũng là thân bất do kỷ(43). Nếu là anh…anh cũng sẽ làm như vậy.”
Anh biết, thật ra việc cô để ý nhất chính là cô đã có hành động hơi vượt quá quyền hạn mà pháp luật cho phép.
Giọng nói của cô khàn khàn: “Không có gì sai ư? Nhiều mạng người phải kết thúc dưới bàn tay của em như vậy, không bị thẩm phán(44), cũng không hẳn tất cả chỉ là tự vệ…”
Cô không nói được nữa, tình hình mưa bay đạn lạc vào đêm đó lại xuất hiện trước mặt cô.
“…Mặc dù đều là tội phạm ma túy nhưng cũng được pháp luật bảo hộ, một số người trong đó còn rất trẻ tuổi.”
“Vậy cũng không thể trách em, tình hình lúc đó anh không chết thì tôi phải chết, em cũng không có lựa chọn khác. Về chuyện em giết Dạ Hiển, đó cũng là lẽ thường tình, tình hình lúc đó liệu có mấy người có thể nhịn tiếp đây?”
Cô khổ sở lắc đầu: “Cha của em cả đời đều bảo vệ cho sự tôn nghiêm của pháp luật lại bị em dùng danh nghĩa báo thù hủy hoại…Thù Thành, mấy năm gần đây, em đều để mặc cho số phận, cũng không sợ
bị trừng phạt. Nhưng mà, hiện tại không được, em không muốn ngồi tù, không muốn phải xa lìa anh, không muốn phá hủy cuộc sống mà chúng ta vất vả lắm mới tìm được về..."
Thù Thành ôm chặt cô nói: "Không sao cả, anh sẽ tìm người theo dõi chặt chẽ vụ án kia. Đừng sợ, nhiều năm như vậy, nhân chứng vật chứng cũng khó mà kiểm chứng được, nếu thật sự có vấn đề, cùng lắm thì chúng ta cùng xuất ngoại."
"Không được, em không đi", cô ngẩng đầu nhìn anh, mặt đầy chua xót: "Nếu như ông trời cảm thấy em thực sự vô tội, như vậy em sẽ không có việc gì. Nếu như không phải....Nếu như không phải, Thù Thành, thật xin lỗi, em phải đi gánh chịu sự trừng phạt mà em đáng phải nhận."
Thù Thành chậm rãi cắn răng, qua hồi lâu, noi: "Được, chúng ta không đi. Em nói lại chuyện đêm đó thêm một lần nữa, không được bỏ sót một chi tiết nào. Hôm đó, từ trên thuyền xuống, ngoài em và Dạ Nhiên còn ai khác nữa không?"
Liên Sơ ngừng lại một chút, trả lời: "Còn có Hàn Đông."
***
Phía Tây thành phố, tại một kho hàng bỏ hoang.
Một người đàn ông vết thương chằng chịt như tượng gỗ đứt dây bị ném nằm trên mặt đất. Dạ Nhiên bước tới xốc đầu của hắn lên, vui vẻ cười: "Hàn Đông, đã lâu không gặp."
Trong đôi mắt sưng tấy của Hàn Đông dấy lên một ngọn lửa mãnh liệt, cắn răng trầm mặc không nói.
Ý cười trong mắt Dạ Nhiên cực kỳ thanh nhã: "Sao lại kinh ngạc như vậy? Có phải gặp được tôi rất vui? Hôm nay vừa đúng gặp được tôi sau nhiều ngày đêm nhung nhớ. Hàn Đông, nói thử xem tôi nên gọi người bạn cũ này thế nào?"
"Họ Dạ, mày đừng quá đắc ý." Hàn Đông mở miệng nói, giọng nói thô rát khó nghe: "Mày muốn mạng của tao cũng chẳng sao cả, dù sao cũng có tình nhân của mày chôn cùng."
Ý lạnh trong mắt Dạ Nhiên càng mãnh liệt. Hàn Đông thấy phản ứng của hắn nở nụ cười, tiếp tục nói: "Mày muốn giết tao, rất nhanh sẽ có người đi tới đồn cảnh sát, đem chuyện trên thuyền năm đó tiết lộ ra ngoài."
"Ầm" một tiếng, Dạ Nhiên đập cái đầu của hắn xuống mặt đất đầy nước, máu chảy đầu rơi, sau đó lại điềm nhiên nói: "Con mẹ nó dám gạt tao! Không phải nghe nói tao chết mày mới dám to gan lớn mật lộ diện sao? Mày kịp lưu lại được đường lui? Còn nữa, mày nói báo cảnh sát thì báo cảnh sát? Mày là nhân chứng duy nhất còn lại cũng chết, báo cảnh sát có mẹ nó dùng cái rắm?"
Máu từ lông mày của Hàn Đông chảy dọc xuống, nét mặt dữ tợn. Hắn cười lạnh nói: "Đúng vậy, là tao gạt mày, báo cảnh sát cũng vô dụng. Nếu không, mày hãy giết tao, lấy tính mạng của Kỳ Liên Sơ đánh cuộc một keo? Hừ, mày có lá gan đó sao? Đó không phải là tâm cân bảo bối của mày sao, chỉ cần đụng một tý cũng coi như lấy mạng của mày rồi."
Đôi mắt Dạ Nhiên trầm lại, nhìn hắn, ánh mắt tĩnh lặng cực kỳ. Đột nhiên, hắn nở nụ cười, nói: "Đúng vậy, tao không có lá gan đó. Được rồi, tao không thể giết được mày, vậy thì chúng ta chậm rãi chơi đùa một chút, năm đó không phải mày tự tay đánh gãy tay chân của tao sao? Hôm nay chúng ta cũng bắt đầu từ chỗ này."
Hắn cầm dao găm, đầu dao đâm thẳng vào cổ tay Hàn Đông từ từ khuấy động. Hàn Đông đau đớn đến nỗi chảy mồ hôi lạnh, Dạ Nhiên thong thả nói: "Nói thử xem,mày còn tố cáo việc đó cho những ai?"
"Hắn còn nói cho tôi biết."
Đột nhiên, một giọng nữ rõ ràng vang lên thật cao, ai đó đẩy cửa đi vào.
Tất cả mọi người có mặt trong kho hàng đều cả kinh, lập tức rút súng đề phòng. Sau đó, nhìn thấy người tới, mọi người mới buông lỏng súng thả về. Đi vào là một nam một nữ: nam chính là đàn em của Dạ Nhiên - Ngu Minh.
Ánh mắt Dạ Nhiên và Hàn Đông chỉ gắt gao dán chặt vào người phụ nữ vừa tới. Người phụ nữ ấy vóc dáng thướt tha, gương mặt lại đầy sẹo. Hàn Đông trợn tròn hai mắt nhìn chằm chằm cô, cô lại chỉ im lặng nhìn Dạ Nhiên, dịu dàng gọi: "A Nhiên."
Ánh mắt Dạ Nhiên chớp động, vội vã buông Hàn Đông chạy tới: "Chị.."
Lời nói ra một nửa chợt mắc lại trong miệng, người phụ nữ ấy chợt rút súng dí vào trán của Dạ Nhiên.
Nét mặt mọi người biến sắc, Ngu Minh kinh hãi kêu lên: "Chị, chị làm cái gì vậy?"
Ngu Nhan bình tĩnh nói: "Thả hắn đi."
Dạ Nhiên nhìn cô chằm chằm, nói: "Hẳn là không nổ súng."
Ngu Nhan lộ vẻ sầu thảm, cười nói: "Đúng vậy." Nói xong, cô quay họng súng lại nhắm ngay mình.
Sắc mặt Dạ Nhiên khẽ biến.
Giọt nước mắt trong mắt của Ngu Nhan chớp động: "A Nhiên, van cầu em, thả hắn một lần đi."
Dạ Nhiên nhìn cô chằm chằm: "Tại sao?"
"Bởi vì...Hắn là cha của Khê Đình."
Khê Đình là con gái của Ngu Nhan, vừa sinh ra đã được nuôi ở nhà người khác, không ai biết cha của cô bé là ai, thật không ngờ lại chính là hắn.
____________
(43) Thân bất do kỉ: là một thành ngữ chỉ những việc trong cuộc sống mặc dù là của bản thân nhưng bản thân lại vô lực, không kiểm soát được, không còn cách nào khác.
(44) Thẩm phán: Thẩm vấn và xét xử.