Đoán Xem, Anh Yêu Em Nhiều Bao Nhiêu

Chương 2: Chương 2: Chúng ta vào nhà thôi




Liên Sơ mờ mịt bị nhét vào trong xe, chiếc xe tăng tốc vững vàng chạy trên đường, vẻ mặt trầm tĩnh như nước của anh lại khiến cho nhịp tim của cô rối loạn không ngừng.

Hồi lâu, cô mới cúi đầu nhẹ giọng hỏi một câu: “Tại sao?”

Nếu nhờ vào giấy thỏa thuận li hôn mà cô để lại cùng với các mối quan hệ giao tiếp của anh, việc li hôn của bọn họ chẳng phải quá dễ dàng sao. Cho dù không được, dựa theo trình tự của luật li hôn thì việc cô bỏ đi mấy năm như vậy cũng không có vấn đề gì, sao anh lại không làm?

Không khí trong xe cực kỳ yên tĩnh, yên tĩnh đến mức khiến cho người khác hít thở không thông. Không biết thời gian kéo dài đến bao lâu, anh mới cười khẽ nói một tiếng: “Đến rồi.”

Liên Sơ ngẩng đầu lên mới phát hiện bọn họ đang đứng trước một ngôi biệt thự cao lớn theo kiểu Châu Âu, được thiết kế theo phong cách cổ điển vô cùng sang trọng.

Thù Thành dừng xe lại rồi mở cửa giúp cô, vịn tay cô chờ cô bước xuống, dịu dàng giống như trước đây.

Anh dẫn cô chậm rãi đi tới căn nhà sang trọng mà trang nhã kia, càng thấy rõ thiết kế ở bên trong, tim của cô càng lạnh xuống.

Anh nhẹ nhàng lên tiếng: “Căn nhà này là anh đặc biệt vì em mà chuẩn bị, đã hoàn thiện từ một năm trước rồi, em có thích không?”

Liên Sơ nhìn về bốn phía, chỗ này nằm ngay dưới chân núi Mai.

Cái tên núi Mai này trở nên nổi tiếng là bởi vì dưới chân dãy núi phía nam được trồng rất nhiều cây mai rừng. Mỗi dịp xuân về, cả rừng mai đồng loạt nở rộ phủ trắng cả một góc trời, tựa như hình ảnh những dãy núi tuyết mùa đông.

Bọn họ đã từng đùa giỡn nói về cuộc sống ở chỗ này.

“Như vậy có được gọi là cuộc sống Hương Khê(2) không?”

“Đúng vậy, không đầy hai tháng nữa hoa mai sẽ nở rộ, cánh hoa rơi xuống từng khe suối nhỏ, dùng nước này đun nước pha trà, nấu cơm đều có hương vị của hoa mai. Liên Sơ, vào tháng Hai chúng ta sẽ trở lại, anh dẫn em đi thưởng thức bữa tiệc hoa mai.”

“Hay là chúng ta dứt khoát chuyển tới chỗ này làm một gia đình lâm viên(3) cũng được, tiết kiệm thời gian chạy tới chạy lui để lấy nước pha trà.”

“Được, cứ quyết định như vậy nhé, chờ chúng ta về hưu sẽ tới.”

Bọn họ đã từng ảo tưởng qua cuộc sống của mình dưới chân núi Mai, xây một căn nhà bên bờ Hương Khê, nhưng mà, không phải giống như nhà tù thế này.

Đúng vậy, cô vừa mới nhìn đã lập tức hiểu ra, ngôi nhà này nhìn qua cực kỳ sang trọng và trang nhã nhưng thực tế chẳng khác một nơi giam cầm là mấy.

Hệ thống camera được bố trí khắp nơi, song cửa sổ bằng sắt chặt chẽ, mỗi cánh cửa đều dùng thiết bị nhận diện bằng dấu vân tay, trang bị hệ thống báo động bằng tia hồng ngoại…

Thù Thành nắm lấy tay cô, sự hưng phấn mãnh liệt giống như một luồng điện xẹt qua trái tim anh, rốt cuộc anh cũng chạm được vào cô lần nữa.

“Chúng ta vào nhà thôi.”

Liên Sơ bất động đứng yên tại chỗ.

Anh dịu dàng lặp lại thêm lần nữa: “Chúng ta vào nhà thôi.”

Nước mắt cô như chực rớt xuống, không phải là Thù Thành, đó chắc chắn không phải Thù Thành của cô. “Không cần, Thù Thành, anh không nên làm như vậy.”

Ánh mắt anh thoáng chốc trở nên mãnh liệt, sau đó lập tức nén lại: “Liên Sơ, anh đợi em bốn năm, chẳng lẽ em chỉ nói được với anh những lời này.”

“Anh muốn em phải nói thế nào đây? Nói thật xin lỗi? Đúng vậy, em thật xin lỗi, Thù Thành, thật xin lỗi…”

Trời ạ, cô đã làm gì với anh vậy.

“Được”, giọng nói của anh rất lạnh, “Như vậy, anh đồng ý tha thứ cho em.”

Cô khiếp sợ nhìn anh.

Anh tiến lại gần cô, mỉm cười nói: “Phải rồi, em căn bản không muốn cầu xin anh tha thứ, đúng không? ‘đừng tha thứ cho em’!!! Được, tốt lắm, vậy thì em hãy tha thứ cho anh bất chấp tất cả dây dưa đến chết!”

Vừa nói, tay anh giống như một gọng kìm siết chặt lấy bàn tay cô kéo thẳng tới cửa.

Cô phản xạ muốn thoát khỏi gọng kìm đang siết chặt của anh, đồng thời đá mạnh một cước vào chân anh. Anh dễ dàng tránh được, xoay người đá lại một cước vào phía sau đầu gối của cô, cùng lúc đó bàn tay cũng buông hẳn. Đúng lúc cô chuẩn bị ngã quỵ về phía trước, anh tiến lên một bước một tay ôm lấy thắt lưng, tay còn lại giữ lấy bả vai cô, tư thế hết sức bảo vệ.

Anh cúi đầu nói nhỏ vào tai cô: “Liên Sơ, anh là người đã huấn luyện em.”

Tay phải đột nhiên dùng sức, một tiếng “Rắc rắc” đem bả vai vừa mới bị trật khớp của cô nắn lại như cũ, giọng nói không biết là tức giận hay đùa cợt: “Liên Sơ, đừng có tùy hứng nữa, nếu không anh sẽ bóp vỡ tất cả khớp xương của em, khiến em chỉ có thể nằm trên giường anh cả đời.”

Cô khiếp sợ lập tức quay đầu nhìn anh, sắc mặt tái nhợt.

Ánh mắt anh trầm tĩnh như nước, dưới đáy lòng cũng tràn ra một tiếng thở dài thỏa mãn.

Cô thay đổi so với trước kia rất nhiều, không còn nét trẻ trung rực rỡ của tuổi thanh xuân, thay vào đó là gương mặt thanh tú trở nên bình thản, cách nói chuyện trầm ổn đúng mực, cộng với khí chất thanh cao, tự nhiên, phóng khoáng không hề kiểu cách.

Vậy mà trong một khắc này, anh tựa như thấy được một Kỳ Liên Sơ trước kia, không phải người đội trưởng tỉnh táo, bén nhọn, suy nghĩ kín kẻ lúc truy lùng tội phạm ma túy, cũng không phải là nữ phục vụ khéo léo, lịch sự, vô cùng đúng mực kia mà là một Liên Sơ vốn chỉ thuộc về anh. Cô gái ấy dù bên ngoài có gian khổ thế nào cũng chịu đựng được nhưng trước mặt anh lại không thể chịu nổi một câu nặng lời.

Cô vẫn lộ ra ánh mắt như vậy, bên dưới sự quật cường là một sự ủy khuất không kiềm chế được, khiến anh mỗi lần nhìn thấy đều phải buông tha cho ý định ban đầu, phá bỏ ranh giới của mình để thuận ý cưng chiều cô. Mỗi một lần, anh đều chịu thua bởi vẻ mặt này, nhưng mà lần này tuyệt đối không thể như vậy nữa.

Bàn tay anh từ từ di chuyển lên xuống, nhẹ nhàng xoa bóp bả vai cô, dịu dàng nhắc lại thêm lần nữa: “Chúng ta vào nhà thôi.”

***

Trong phòng ngủ lầu hai.

Liên Sơ kinh ngạc nằm trên giường ngẩn người. Mọi thứ ở đây và biệt thự mà hai người họ từng ở tại thành phố X quả thật giống nhau như đúc.

Nhưng dù có giống nhau đi nữa cũng chỉ là cái vẻ bề ngoài, nơi đó chứa đựng bao nhiêu kỷ niệm ấm áp và lãng mạn của bọn họ, còn ở đây chỉ mang lại cho cô cảm giác lạnh lẽo, hít thở không thông. Cũng giống như Thù Thành bây giờ, nụ cười ấm áp tựa như không hề thay đổi ấy lại khiến cô nhịn không được mà run rẩy.

Ngay cả khi ở trong hoàn cảnh thập tử nhất sinh trên chiếc thuyền năm ấy, cô cũng không cảm thấy vô lực giống như lúc này. Hoàn cảnh lúc đó mặc dù nguy hiểm đến đáng sợ nhưng cô đã sớm chuẩn bị cho tình huống xấu nhất rồi.

Còn bây giờ thì sao?

Tình huống xấu nhất là gì? Rốt cuộc Thù Thành còn có thể biến thành dáng vẻ xa lạ đến mức nào đây?

Liên Sơ nằm trên giường bình tĩnh sắp xếp lại suy nghĩ của mình, một lát sau bỗng lật người xuống giường.

Mặc kệ thế nào, anh ấy vẫn là Thù Thành, không phải là người nói chuyện không thể thông suốt được.

Cô đi dạo một vòng trong nhà, đây đúng là một cái lồng chim cực kỳ tinh xảo, cảnh sắc xung quanh đẹp như tranh vẽ, thiết bị trong nhà được trang bị đầy đủ, điện thoại và TV đều không cắt, xem ra anh cũng không sợ cô sẽ liên lạc với bên ngoài.

Cô bỗng nhiên không hiểu nổi anh.

***

Bước xuống lầu, cô chỉ thấy Thù Thành ở trong phòng bếp bình thản nấu ăn, áo khoác ngoài đã cởi ra, trông cực kỳ tao nhã anh tuấn. Cảnh tượng mê người thập phần quen thuộc ấy, nếu là trước kia cô sẽ thừa dịp này chạy lại quấy rối anh.

Cô bước tới, liếc nhìn bánh sủi cảo chiên ở trong nồi, sau đó mở tủ lạnh nhìn qua một chút, ừ, nguyên liệu nấu ăn cực kỳ phong phú.

Cô lên tiếng hỏi: “Bình thường anh đều ở chỗ này sao?”

“Thỉnh thoảng”, anh quay đầu lại cười, “Chẳng qua là anh sẽ cho người tới đây quét dọn và chuẩn bị một ít thức ăn mỗi tuần. Bởi vì không biết chính xác chừng nào em sẽ trở lại, không phải sao?”

“…”

Cô nghĩ ngợi một lát, chuyển đề tài: “Một bàn thức ăn năm vạn còn chưa no bụng sao?”

Anh khẽ hừ một tiếng, “Biết rõ còn hỏi.”

Quả nhiên là nấu cho cô ăn, thật ra thì cô cũng hơi đói bụng, công việc ở nhà hàng rất bận rộn, mỗi lần ăn tối chỉ có thể tranh thủ ăn vài miếng.

Chỉ lát sau, sủi cảo đã được chiên xong, bánh chiên vàng giòn trông rất ngon miệng, vừa nhìn đã muốn ăn, xem ra tay nghề vẫn giỏi như trước kia. Thù Thành múc ra hai đĩa, nói: “Lại đây, anh cũng ăn thêm chút nữa cùng với em.”

“Kết hợp thêm nước canh nữa.” Cô nói.

Thù Thành hơi sững sờ, sau đó nở nụ cười: “Được, vậy em xem TV một lát trước đi.”

Liên Sơ quả nhiên chạy tới sofa ngồi xuống mở ti vi.

Nếu anh đã ngang ngược như vậy, cô cũng đành vô liêm sỉ một chút thôi.

Chẳng bao lâu, một bát canh đậu hũ đơn giản mà lại ngon miệng đã được nấu xong, hai người ngồi xuống bàn ăn bắt đầu dùng cơm.

“Liên Sơ, em làm việc ở nhà hàng Hạnh Vũ Nam đã bao lâu rồi?”

“Gần nửa năm.”

Thù Thành gật đầu một cái, “Sống ở đường Tam Minh cũng không dễ dàng lắm phải không?”

Trong lòng cô đột nhiên chùng xuống, cô vừa tới đây chưa đủ một tiếng đồng hồ, anh đã tra được địa chỉ nhà mà cô đã đăng ký ở công ty, hơn nữa rất có thể đã xác nhận đó chỉ là địa chỉ giả.

Anh lại hỏi: “Ở đó còn có đồ gì không? Ngày mai anh cùng em đi lấy?”

Quả nhiên, anh đã biết.

Liên Sơ đành lấp liếm, “Chẳng có thứ gì quan trọng cả, anh sẽ mua đồ mới cho em không phải sao?”

Ánh mắt anh khẽ trầm xuống, mỉm cười nói: “Cũng phải, chủ nhật chúng ta cùng đi.”

“Anh bây giờ có vẻ rất có tiền? Vẫn tiếp tục làm việc ở công ty của Lâm Trí sao?”

Thù Thành tỏ ra rất vui vì rốt cuộc cô cũng quan tâm tới tình trạng của anh: “Không có, anh tự mở công ty riêng rồi.”

Liên Sơ gật đầu một cái: “Mẹ cùng với mấy người ở nhà đều tốt cả chứ?”

“Rất tốt! À, Từ Trăn cũng kết hôn rồi.”

…….

Trong lòng Liên Sơ thầm nghĩ, như vậy cũng không tồi, bọn họ cứ giống như căn nhà trống rỗng và giả tạo này, ngồi chung một chỗ bình tĩnh, nhẹ nhàng nói chuyện phiếm, bàn luận việc trong nhà, thậm chí đùa giỡn với nhau giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra cả.

Liên Sơ khẽ bật cười, như vậy thật ra cũng không tồi, chỉ là không biết bọn họ có thể chống đỡ được bao lâu?!

Đúng lúc này, di động của cô chợt vang lên.

Thù Thành yên lặng nhìn cô.

Liên Sơ cầm điện thoại lên nhìn qua một chút, nhấn phím tắt, sau đó cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

Chợt, cả hai cùng đột ngột đứng dậy. Thù Thành chạy lại phía Liên Sơ, Liên Sơ vội vàng chạy ra ném di động vào trong chậu cá cảnh đặt ở phòng ăn.

Thù Thành chỉ chậm hơn một bước, anh túm cô lại, nhìn cô với ánh mắt cực kỳ sắc bén, phẫn nộ giống như có thể ăn tươi nuốt sống được cô vậy. Liên Sơ cắn răng chống lại ánh mắt của anh, không hề né tránh.

Giằng co hồi lâu, anh mới nhẹ nhàng thả lỏng nắm tay, khẽ bật cười, nhỏ giọng nói: “Liên Sơ, lần này dù em cố giấu hắn ta cũng vô ích.”

--- ------ ---------

(2) Cuộc sống Hương Khê: đây là câu nói đùa nhái theo cụm từ “Cuộc sống Tào Khê”, bắt nguồn từ điển tích“Uống trà Tào Khê”.

Tào Khê vốn là một địa danh nổi tiếng trong Phật giáo, lấy tên một dòng suối chảy trước chùa Hoa Nam thuộc núi Song Phong, Quận Khúc Giang, Thành phố Thiều Quan, Tỉnh Quảng Đông – Trung Quốc. Tương truyền vào năm 502 Tây lịch, một nhà sư Ấn Độ tên là Trí Dược Tam Tạng đi thuyền sang Trung Quốc để truyền đạo. Khi thuyền đi ngang qua dòng Tào Khê, ông lấy tay vốc một ngụm nước lên nếm thử, thấy thơm ngon liền bảo: “Đầu nguồn suối này ắt có nơi đất tốt”. Ông ngược dòng tìm lên đầu nguồn, mở núi dựng chùa đặt tên là Bảo Lâm Tự (sau đổi tên thành Hoa Nam Tự tức chùa Hoa Nam). Về sau, Ngài Huệ Năng, vị Tổ tăng đời thứ sáu của Thiền Tông Truong Quốc đến đây hoằng pháp, thổi một luồng gió mới cho đời sống tu hành của các đệ tử Phật pháp với pháp tu đốn ngộ. Từ đó, hàng triệu đệ tử của Phật pháp khắp nơi nhờ vào pháp tu của Ngài mà đạt đến hạnh phúc, an lạc, giác ngộ và giải thoát

Chính vì vậy, Tào Khê được người đời coi là Phật cảnh, ý báo và chánh báo của suối Tào Khê và chùa Nam Hoa đều viên mãn. Con người giác ngộ ở đâu thì cảnh vật nơi đó cũng thay đổi, môi trường sống xung quanh cũng trở nên mát mẻ và thanh thoát. Tào Khê đã trở thành một danh thắng tâm linh, là điểm đến của du khách hành hương. Khách đến đây được đãi một ly trà thơm lấy từ nước suối Tào Khê, sẽ cảm thấy trong lòng thanh thản và sảng khoái đến lạ thường. Chính vì vậy mới có sự ra đời của các điển tích: “Ăn cơm Hương Tích”, “Uống trà tào Khê”, “Ngồi thuyền Bát Nhã” hay “Ngắm trăng Lăng Già”...

(3) Gia đình lâm viên: chỉ những hộ gia đình làm lâm nghiệp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.