Thành phố A, ánh đèn đêm rực rỡ, tại nhà hàng Hạnh Vũ Nam.
Tống Từ Băng che ngực, bộ dáng giống như sắp hộc máu đến nơi đi vào phòng thay đồ, không ngừng la hét: “Tức chết tôi rồi, tức chết tôi rồi!”
Uông Tiết ngồi đối diện chiếc gương đang chải tóc ngoái đầu nhìn lại cười một tiếng: “Sao vậy? Lại bị mấy người nhà giàu mới nổi ở bàn kia gây khó dễ nữa à?”
“Thật ghê tởm! Còn ghê tởm hơn nuốt phải ruồi!” Tống Từ Băng oán hận nói: “Cũng không biết lấy đâu ra một đám nhà thầu học đòi đến nhà hàng Hạnh Vũ Nam ăn cơm, cậu nói bọn hắn muốn ăn cơm thì ăn đi, miệng lại còn không ngừng phun mấy lời cái gì mà “Phụ nữ chính là cái đuôi chó của lão tử” rồi “Chỉ cần có tiền, tất cả đều giống như chó mẹ ngoan ngoãn bò tới, bảo cô ta liếm thì liếm, bảo cô ta cút thì cút”, TMD, cứ ở đó mà phun không ngừng, chọc cho lão nương phát điên! Buồn nôn nhất chính là đám con gái đi theo bọn hắn còn ở đó “Ừ, ghét ~~”, “Tổng giám đốc Vương thật là đáng ghét ~”…Thật tức muốn chết!”
Tống Từ Băng học lại với giọng điệu giống như đúc khiến cho mấy cô gái ở đây cũng thấy kinh tởm, mọi người không khỏi vừa nghe vừa mắng to, càng nói càng căm phẫn.
Đúng lúc đó, một nữ phục vụ khá lớn tuổi vừa chậm rãi thay lại quần áo vừa nói: “Được rồi, cùng chó mẹ giao phối cũng chỉ có chó đực, chó đực sủa loạn mấy tiếng các cô để ý làm cái quái gì?”
Mọi người sững sờ, bắt đầu cười ha hả, Tống Từ Băng vội chạy tới ôm cô: “Đúng, đúng, vẫn là chị Chung của chúng ta nói có lý!”
Cô cười một tiếng, đúng lúc đang định nói chuyện tiếp lại thấy cửa chính đột nhiên bị đẩy ra, một người vội vã chạy vào ôm lấy cô hét lớn: “Chị Chung mau cứu mạng!”
“Chị Chung” đen mặt nói: “Tránh sang một bên, hôm nay không rảnh thay ca cho em.”
Người nọ vẻ mặt như đưa đám: “Chị Chung, giúp em một lần nha, chỉ lần này thôi, mẹ chồng tương lai của em ngày mai sẽ tới đây, em phải lập tức trở về bàn bạc đối sách, vô cùng khẩn cấp…”
Tống Từ Băng đẩy đẩy cô, “Lưu Tiểu Nhã, cô thật không biết ngại sao? Trong một tuần mà cô bận việc gấp đến ba lần lận, cô lấy đâu ra nhiều việc gấp như vậy hả?”
Lưu Tiểu Nhã không thèm để ý tới Từ Băng, chỉ xông tới trước mặt chị Chung chắp tay trước ngực cầu xin: “Lần này là thật, lão đại cứu em…”
Cô sợ nhất chính là bị người khác quấn lấy làm phiền, chỉ đành thỏa hiệp: “Chỉ một lần này nữa thôi đấy, hôm nào kết hôn tiền lì xì nhiều hay ít cũng đừng trách.”
Mặt Lưu Tiểu Nhã lập tức nở hoa: “Cảm ơn chị Chung, phòng chữ Thiên thứ nhất nha, giúp em chống đỡ, bọn họ cũng ăn sắp xong rồi. Đúng rồi, trong đó có hai anh chàng đúng là siêu cấp đẹp trai nhé.”
Vừa nói xong đã chạy nhanh như chớp, đồng phục cũng không kịp đổi, xem ra đúng là có chuyện thật.
Những người khác đồng tình nói: “Phòng chữ Thiên thứ nhất nha, còn không mau đi hầu hạ, ngộ nhỡ xảy ra sai sót Lưu Bàn Tử lại nổi đóa lên bây giờ.”
Chị Chung thở dài nói: “Không biết lại là cái bọn đốt tiền nào, tôi sẽ tới nhìn xem một chút trai đẹp cấp ngu muội.”
Nói xong cô lại đem đồng phục vừa mới cởi xuống mặc vào, soi gương kiểm tra lại một chút đầu tóc xem có bị rối không, sau đó đeo tai nghe vào rồi nhanh chóng bước ra khỏi phòng thay đồ.
Làm nhân viên phục vụ chính là như vậy, ngày ngày phải ra vẻ nhún nhường trước mặt khách, không có tinh thần AQ(1) là không được.
***
Hạnh Vũ Nam không phải là nhà hàng sang trọng nhất ở thành phố A, nhưng tuyệt đối là nhà hàng tốt nhất. Tạp chí ẩm thực nổi tiếng “Michelin” đã giới thiệu về Hạnh Vũ Nam như thế này: “Đây là một nhà hàng đặc biệt đáng giá để các bạn ghé thăm một lần, với những món ăn cực kỳ tinh tế và ngon miệng khiến người ta khó quên.” Nghe nói có rất nhiều người giàu có đặc biệt đi máy bay đến chỉ để dùng một bữa cơm.
Nhà hàng tọa lạc bên hồ nước, phong cách của nó khác hẳn với mấy nhà hàng ven hồ khác, hành lang uốn lượn quanh co nối tiếp nhau, non sông tươi đẹp càng được tôn lên. Mỗi khi đêm đến, viên ngọc minh châu giống hệt như những ngọn đèn dầu vụt sáng lên, hình ảnh ngược của lầu Ngọc Vũ Quỳnh soi rõ trên mặt nước, Hạnh Vũ Nam lộng lẫy nhưng cũng vô cùng trang nhã, tuyệt đẹp giống như tiên cảnh.
Mặc dù đến nơi này làm việc đã gần nửa năm, nhưng mà cảnh sắc trước mặt vẫn khiến cho cô nhịn không được khẽ thở dài một cái.
Nói đến phòng chữ Thiên thứ nhất dĩ nhiên là căn phòng có quang cảnh tốt nhất, phí dùng cơm ở chỗ này ít nhất cũng hơn năm vạn. Nửa phòng ngoài tách biệt là nơi dành cho phục vụ, vừa dễ dàng để nhân viên phục vụ làm việc vừa giữ đúng khoảng cách thích hợp với khách bên trong.
“Chị Chung” vừa bước vào phòng, một người trợ lý mặc tây trang giày da vội vã bước tới, vẻ mặt không hài lòng nói: “Chạy đi đâu vậy? Muốn gọi thêm món ăn mà kêu nửa ngày cũng không có người đáp lại.”
Cô vội nói: “Xin lỗi, tôi tới ngay.”
Cô cầm lấy thực đơn đi vào bên trong, nhã nhặn hỏi: “Xin hỏi, các vị muốn gọi thêm món ăn gì?”
Vừa dứt lời, cô liền ngây ngẩn cả người.
Trong phòng ăn đủ để chứa hai mươi người bây giờ chỉ có bảy tám người ngồi quanh bàn ăn, đối diện cô là hai người đàn ông, đều khoảng ba mươi tuổi, phong độ bất phàm, bên phải là một người có vẻ ngoài tuấn tú, khuôn mặt sáng sủa. Mà bên trái là một, bên trái là một…
Anh nhìn cô, ánh mắt thoáng chốc tựa như gió nổi mây vần, lại tựa như đại dương lạnh lẽo, mênh mông bát ngát không chút gợn sóng.
Cô giật mình sao? Không, 1521 ngày cách biệt, cô cơ hồ cũng tưởng tượng đến 1521 tình huống có thể gặp lại nhau, dĩ nhiên cũng bao gồm một loại.
Cho nên, cô vẫn bình tĩnh hỏi lại: “Xin hỏi, là vị nào cần gọi món ăn?”
Người đàn ông ngồi bên phải nở nụ cười, một nụ cười cực kỳ giễu cợt, nhướng mày trả lời: “Đương nhiên phải để cho phái nữ chọn món rồi.”
Trên bàn ngồi bảy người, sáu nam và một nữ, người phụ nữ duy nhất ngồi bên cạnh người đàn ông bên trái kia.
Không sao, trong 1521 khả năng cũng có tình huống như thế, cho nên cô rất bình tĩnh đặt thực đơn trước mặt cô gái, lịch sự nói “Xin mời.”
Cô gái ngước mắt liếc nhìn cô, sóng mắt lưu chuyển, có thể nói là tuyệt sắc.
Cô gái kia an tĩnh lật xem thực đơn, trong phòng cũng im lặng đến quỷ dị. Cô tiếp tục bình tĩnh đứng một bên, dáng người thẳng tắp, nhưng dần dần có chút chao đảo, không phải vì mùi hương mê người của cô gái bên cạnh xộc vào mà là bị khí thế mạnh mẽ đến nguy hiểm của người đàn ông cách đó không xa bức bách.
Thời gian không lưu lại trên mặt anh quá nhiều dấu vết, vẫn gương mặt anh tuấn lạnh lùng, bình tĩnh sâu xa, còn có cái loại hương vị đàn ông khiến cho người khác không tự chủ được mà ngừng thở nhưng lại không nén được sóng lòng cuồn cuộn.
Chỉ có ánh mắt của anh là thay đổi, trở nên càng thâm thúy, càng sắc bén hơn, kiêu ngạo hơn cũng bình thản hơn, giống như một vị vương giả chân chính.
Đúng, anh nhất định sẽ trở thành một người như vậy, khiến cho tất cả mọi người hâm mộ và cảm phục. Chẳng qua là, ánh mắt của anh nhìn cô cho tới bây giờ không quan hệ với những từ ngữ miêu tả kia, ánh mắt ấy vẫn sáng ngời như vậy, ôn hòa như vậy, thậm chí có thể nhìn thấy đáy mắt trong suốt.
Cô vẫn nhớ lông mày của anh hơi nhếch lên lộ ra vẻ mặt mỉm cười, trên đời này không có người nào có vẻ mặt mỉm cười say lòng đến như vậy.
Một Bùi Thù Thành như vậy hiện tại thuộc về ai?
“Cô giới thiệu một chút chỗ này có món ăn nào đặc sắc.” Cô gái bên cạnh anh chợt lên tiếng hỏi, giọng nói dịu dàng, trong trẻo như mùa xuân, rung động lòng người.
Phương Vân Hi đem thực đơn đưa lại cho người phục vụ trước mặt, đồng thời lặng lẽ quan sát cô.
Tình huống bây giờ có vẻ quỷ dị, kẻ ngu cũng nhận ra quan hệ giữa người phụ nữ này và Bùi Thù Thành không hề đơn giản. Một nữ phục vụ, một người đàn ông thành đạt giá trị hàng tỷ, có thể có được quan hệ thế nào đây?
Tố chất của nhân viên tạp vụ ở Hạnh Vũ Nam nổi tiếng là rất cao, người phụ nữ trước mặt này vẻ ngoài thanh tú, dáng người đoan trang, nhất cử nhất động xem ra đều rất tiêu chuẩn. Có thể cảm giác được cô ấy khác hẳn với vẻ duyên dáng yêu kiều của những nữ phục vụ khác ở nhà hàng Hạnh Vũ Nam này, không có dáng vẻ xinh đẹp đáng yêu của những cô gái đó nhưng ngược lại có một loại cảm giác mạnh mẽ không ai có thể xem thường, nói thế nào đây…Tương tự với cái loại khí chất của một người đàn ông, có phong độ của một vị đại tướng.
Phương Vân Hi bị ý nghĩ của mình làm cho hồ đồ, làm nghề như các cô quan trọng là phải có tầm nhìn, phải biết nhìn người chính xác, bất quá chỉ là một nữ nhân viên phục vụ? Phong độ của một đại tướng? Chắc cô đã nhìn lầm rồi.
Chỉ thấy người nữ phục vụ ấy hơi trầm ngâm, lật mấy tờ thực đơn bày ra trước mặt, nói: “Món ‘tâm như hoa sen’ này thì thế nào? Món canh là dùng hạt sen, củ sen, bạch quả, khoai tây và gà núi hầm với nhau, ở giữa đặt thêm một búp hoa sen nổi bồng bềnh trên mặt nước, búp sen sau khi gặp hơi nóng sẽ từ từ nở ra trong bát canh màu hổ phách, sau đó giống như bông tuyết tan dần rồi chìm xuống đáy.
Giọng nói của cô êm ái trầm thấp, chỉ ít ỏi giới thiệu mấy câu liền làm cho người ta đối với món ăn này sinh ra mười phần hứng thú.
Phương Vân Hi vui mừng nói: “Thật sự thú vị như vậy? Vậy chọn món này đi!”
“Được.”
Nữ nhân viên phục vụ âm thầm thở phào nhẹ nhõm, đang định thối lui khỏi bàn ăn. Đúng lúc này có người chậm rãi lên tiếng: “Thêm môt bình rượu nữa.”
Giọng nói rất thanh thúy, rất dầy, mang theo một chút lười biếng mê hoặc.
Cô không thể làm gì hơn là bước tới hỏi: “Xin hỏi ngài cần rượu gì?”
Anh nhìn cô chằm chằm, “Hóa đơn.”
Cô khẽ cúi người đem hóa đơn rượu trong tay đưa cho anh.
Thế nhưng, anh không nhận hóa đơn trong tay cô mà bàn tay cực kỳ nhanh nhẹn hướng tới trước ngực cô, giật được cái bảng tên gắn bên ngực phải. Chiếc áo khoác màu xám tro của cô nhất thời bị xé rách, lộ ra chiếc áo sơ mi màu trắng bên trong.
Cô lui về sau một bước, kinh sợ nhìn anh chằm chằm.
Mọi người trong phòng cũng trợn tròn mắt, yên lặng không tiếng động.
Bùi Thù Thành nhìn bảng tên kim loại trong tay, khóe miệng gợi lên một nụ cười không rõ là vui hay giận: “Chung Linh Dục…Hừ, Kỳ Liên Sơ, xem ra cô cũng rất rảnh rỗi.”
Liên Sơ cắn răng, sắc mặt tái nhợt, một lát sau lập tức sải bước bỏ chạy ra ngoài.
Bùi Thù Thành nhìn chằm chằm bóng lưng của cô, ánh mắt âm trầm lạnh lẽo, rét lạnh đến mức khiến người xung quanh không dám thở mạnh. Đột nhiên, anh đem vật trong tay hung hăng ném xuống, ánh mắt tóe lửa, lật bàn, sau đó lao thẳng ra ngoài.
Mọi người trong phòng hai mắt nhìn nhau, ánh mắt Lâm Trí nhìn lại bảng tên có khắc ba chữ “Chung Linh Dục” nằm trên mặt đất, khẽ giật mình.
Lúc này, Phương Vân Hi mới dè dặt hỏi: “Tổng giám đốc Lâm? Người phụ nữ vừa rồi có quan hệ thế nào với tổng giám đốc Bùi vậy?”
Lâm Trí nhìn cô ngầm thở dài, một mỹ nhân như vậy cũng thật đáng tiếc. Anh trầm mặc một lát rồi trả lời: “…Đó là vợ trước của anh ta.”
***
Kỳ Liên Sơ mới vừa chạy ra cửa chính liền bị người phía sau một tay kéo lại.
“Buông tôi ra!” Cô dùng sức muốn hất tay anh ra, nhưng đó chỉ là chuyện mơ tưởng. Anh kéo cô tới gần, ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng vào cô rất lâu, khóe môi mím chặt lộ ra nụ cười chế giễu: “Kỳ Liên Sơ, rốt cuộc em đang nghĩ gì? Muốn anh thả em sao?”
Nói xong, anh liền kéo cô giống như kéo cái va ly hành lý đến thẳng bãi đỗ xe.
Cô không đoán trước được anh sẽ làm như vậy, cô nghĩ tới anh sẽ khi dễ cô, sẽ hận cô, sẽ coi thường cô, nhưng không nghĩ đến sẽ trực tiếp thô bạo với cô, hành động này hoàn toàn không phù hợp với thân phận và tính cách của anh.
Anh và cô, đã từng là một đôi truyền kỳ của giới cảnh sát thành phố. Trong truyền thuyết, bọn họ là những con người trí dũng song toàn, tỉnh táo kín kẽ, tính toán chu đáo tỉ mỉ khiến cho tội phạm vừa nghe thấy tên đã sợ đến mất mật.
Nhưng bây giờ bọn họ lại giống như hai cái gì kia, lôi lôi kéo kéo nhau trên đường lớn.
“…Này, anh buông tay trước đã, cứ như vậy thật mất mặt.”
Nét mặt của anh vẫn trầm tĩnh như nước, ngoảnh mặt làm ngơ.
Này?! Rất tốt, đây là tiếng gọi đầu tiên của cô sau khi gặp lại anh. Không phải “Thù Thành” cũng không phải “Ông xã” mà là “Này”. Rất tốt, hiện tại cho dù cô có quỳ xuống trước mặt anh khóc lóc nức nở nói câu xin lỗi, anh cũng không thể có chút khoan dung nào với cô nữa. Cô còn dám gọi “Này” với anh sao!
Anh lôi kéo cô đến bãi đỗ xe, trực tiếp nhét cô vào ghế lái phụ, sau đó hung hăng đóng cửa xe. Chỉ một giây sau, cô lại nhanh chóng đẩy cửa xe nhảy ra ngoài, ánh mắt phẫn nộ nhìn anh chằm chằm: “Đủ chưa! Anh…”
Anh chỉ lẳng lặng nhìn cô, tròng mắt khẽ híp lại, khí thế kiêu ngạo tràn ngập trong lòng cô nhất thời đã bị đánh gục trở lại. Đúng vậy, cô làm sao có thể nổi giận với anh? Chẳng lẽ bởi vì anh vẫn còn yêu cô? “…Anh, anh làm như vậy là không đúng.”
Anh mỉm cười, nụ cười giống như nhiều năm về trước, dịu dàng và ấm áp, “Không đúng? Anh đưa bà xã của mình về nhà có gì không đúng?”
Một câu nói nhẹ nhàng lại khiến cho lỗ tai của cô giống như bị vô vàn tia sấm xẹt qua. Cơ thể bất tri bất giác cũng dựa vào thành xe cứng rắn lạnh lẽo.
Cô đã tưởng tượng qua 1521 tình huống gặp lại, nhưng trong đó không bao gồm một loại.
Anh nhẹ nhàng tiến lên từng bước cho đến khi cô không thể lùi được nữa, sau đó nhìn vào mắt cô, bình tĩnh nói:
“Liên Sơ, chúng ta còn chưa có ly hôn, em chính là vợ của anh.”
______________
(1) AQ: là viết tắt của Adversity Quotient, là chỉ số biểu thị khả năng vượt qua nghịch cảnh, bất hạnh, lao đao…gọi tắt là chỉ số vượt khó. Ai muốn hiểu rõ hơn cái tinh thần AQ này thì đọc tác phẩm “AQ chính truyện” của Lỗ Tấn nhé.