Một lực rất mạnh khiến cô không tự chủ được ngã xuống, thân thể của hắn cũng nghiêng xuống áp chặt vào cô. Đây là thời cơ tốt nhất để tấn công ở khoảng cách gần! Một thanh đoản kiếm khéo léo tinh nhuệ không một tiếng động trượt ra khỏi tay áo Liên Sơ, chuẩn xác rơi vào tay, lưỡi đao chợt lóe, bén nhọn đâm xuống sườn lưng của hắn.
Thân thể hắn vừa động, lưỡi đao rét lạnh khó khăn lắm mới xẹt qua thắt lưng, lưu lại một vết máu rõ rệt. Cổ tay cầm kiếm của Liên Sơ bị giữ chặt, cô nhanh chóng xoay người dùng hết sức lực đánh mạnh vào khuỷu tay của hắn. Dạ Nhiên cười lạnh, đón lấy đòn này không một chút né tránh.. Bàn tay tê dại đến mức gần như mất đi tri giác, ánh mắt của hắn như núi lửa phun trào, nguy hiểm mà cực lạnh, khóe môi gợi lên một nụ cười nhạt: “Biết tay của tôi bị thương khá nặng? Liên Sơ, coi như nó có bị phế hoàn toàn, vẫn còn có thể ôm được cô.”
Hai tay hắn hung ác dùng lực nắm lại, đoạt lấy lưỡi đao, thuận thế áp chặt cô trên sàn nhà.
Cả người cô bị giam cầm không có cách nào động đậy, thân thể mềm mại tràn đầy co giãn tựa như một cây đuốc, thiêu rụi hắn như sắt như điên.
Thân thể cô ở dưới thân thể hắn, gò má trắng nõn ửng hồng, bờ môi khiến cho người ta khao khát, giữa lúc cúi đầu trằn trọc…
Cô nghiêng đầu tránh qua một bên, khàn giọng nói: “Anh đừng có làm loạn. Viên Ngạn đang ở lầu dưới, tôi chỉ cần hô một tiếng bọn họ sẽ xông lên, đến lúc đó cùng lắm thì tất cả cùng nhau chết.”
Cùng nhau chết?
Nghe có vẻ rất tốt.
Cảnh tượng như vậy lại làm cho hắn cảm thấy hưng phấn không thôi. Tại sao lại không chứ? Ôm chặt cô, cùng nhau tan thành mây khói có lẽ là kết cục quá đẹp.
Môi của hắn rơi vào da thịt trơn bóng của cô, cảm giác làn da dưới môi như cánh chim run rẩy từng đợt. Cô cố gắng chịu đựng nói: “Dạ Nhiên, anh đừng nổi điên! Bọn họ lập tức sẽ vào, bọn họ nhất định sẽ hiểu nếu tôi hủy bỏ hành động tối nay, anh thật sự phải vì mười phút sảng khoái mà giải quyết tính mạng của mười người tiến vào? Bao gồm cả tôi và anh?!”
Cô cố gắng kiềm chế sự run rẩy là bởi cái gì đây? Sợ hãi hay là chán ghét? Chẳng lẽ, chỉ có hai điều này?
Anh phí sức suy nghĩ, vạch ra khối khuyên tai bằng ngọc óng ánh trong suốt rơi vào đúng chỗ xương quai xanh, ngậm nơi khả ái hơi lõm xuống ở phía dưới, nhẹ nhàng mút hôn.
Sự nhẫn nại của Liên Sơ rốt cuộc cũng tới cực hạn, bắt đầu giãy giụa phí công vô ích, khàn giọng nói: “Đừng đụng vào tôi, khốn kiếp, đừng đụng vào tôi!”
Có lẽ hắn nên không có chút do dự đoạt lấy cô, trước mặt những người cảnh sát sắp xông vào kia!
Hắn ngẩng đầu lên, cười nhạt nói: “Cô nói đúng, tôi muốn cũng không chỉ là mười phút thôi đâu.”
Hắn cầm lấy khăn tay màu trắng bịt lên miệng của cô, mắt cô đột nhiên trợn to, sau đó lại từ từ khép lại.
***
Khi Liên Sơ tỉnh lại lần nữa thì phát hiện mình đang ở trong một chiếc xe Benz.
Ghế dựa lưng được ngã về phía sau, trên người đang đắp mọt chiếc áo đã bị nhuốm máu.
Cô nhìn người đàn ông bên cạnh ngồi ở ghế lái, không nói lời nào.
Hắn nghiêng đầu nhìn cô cười, tao nhã thoải mái như xưa: “Đã tỉnh rồi à? Có phải không được thoải mái không? Tôi cho cô uống một ít thuốc. Đừng lo lắng, không có tác dụng phụ, chỉ là để cô tạm thời mất hết sức lực.
Liên Sơ im lặng.
Dạ Nhiên vặn mở bình nước bên cạnh ra, ghé tới môi cô: “Có phải hơi khát không? Uống một ngụm.”
Liên Sơ nhíu mày nghiêng đầu.
Dạ Nhiên cười lơ đễnh, nhẹ nhàng đem bình nước cất đi.
Liên Sơ yên lặng sờ túi áo của mình, quả nhiên là rỗng tuếch.
Dạ Nhiên nói: “Súng và thiết vị theo dõi đã bị xử lý rồi. Còn có thiết bị gì tốt nhất cũng giao ra, tôi không ngại giúp cô cởi hết quần áo lục soát lại lần nữa.”
Vẻ mặt Liên Sơ vẫn như cũ không lộ vẻ gì, chỉ có đường cong xinh đẹp của môi vểnh lên thành một đường cong lạnh lẽo, gương mặt xinh đẹp dịu dàng đột nhiên hiện lên một loại cứng rắn và rét lạnh không nói nên lời.
Cô hầu như vẫn giống như trước, lạnh như vậy, cứng như vậy, đẹp như thế.
Dáng vẻ này của cô từng khiến dục vọng của hắn nổi lên, nóng rực đến khó nhịn nhiều lần, nhưng giờ phút này, hắn chỉ có thể thầm thở dài: “Được rồi, đừng có bày ra nét mặt như chịu nhục đó, tôi không có làm vậy.” Dừng một chút, lại nói thêm một cậu với giọng điệu đầy tiếc nuối: “Chưa kịp.”
Liên Sơ trầm mặc hồi lâu, nói: “Tôi biết.”
“…Tại sao?”
“Có nhớ lúc trước khi ở trên thuyền tôi đã dùng cách nào để cứu anh? Dùng thuốc nổ. Lúc ấy, tôi đem thuốc nổ cột vào trên người, dây dẫn cố định trên thắt lưng, nếu có người lờ mà lờ mờ cởi thắt lưng, bom sẽ nổ. Lần này cũng vậy.”
Dạ Nhiên quay đầu lại, trừng mắt nhìn cô với vẻ không thể tưởng nổi, vẻ mặt cứ như nhìn thấy quỷ sống. Qua một hồi lâu, nặn ra mấy chữ: “Kỳ Liên Sơ, con mẹ nó cô muốn tam trinh cửu liệt(46) như vậy sao?!”
Liên Sơ nói: “Muốn.”
Dạ Nhiên hơi tức ngực, thật lâu, đột nhiên hung hăng đấm mạnh một cái lên tay lái. Một lát sau, hung tợn nói: “Cô nói láo, tôi không tin cô mới bị tôi chạm vào liền cảm thấy khổ sở muốn được tìm chết. Coi như cô muốn chết cũng không bỏ được Bùi Thù Thành.”
Nét mặt Liên Sơ không một chút gợn sóng nói: “Mặc kệ muốn tin không, tôi quả thật không bỏ được, cho nên mới nhắc nhở anh một chút.”
Nét mặt Dạ Nhiên bình tĩnh lại, trầm mặc hồi lâu, nói: “Tôi vẫn không tin.”
Ngay cả hắn còn không tin vừa rồi hắn thật sự không dụng cô, cô làm sao dám mạo hiểm như vậy?
Thật ra thì hắn đã đoán rất đúng, Liên Sơ quả thật không có ý nghĩ liều chết làm chuyện xúc động như vậy, cho nên ngọc đá và thuốc nổ trên thắt lưng đổi thành chất gây mê cực độ - Đi-ê-te tinh khiết.
Chỉ là cô cũng không ngờ, hắn lại không biết.
Không ai hiểu rõ sự cố chấp và dục vọng cuồng nhiệt của Dạ Nhiên đối với mình hơn cô, cho nên, để đề phòng ngộ nhỡ đến lúc không có kế nào khả thi thì đó chính là sát chiêu cuối cùng để bảo vệ cô một cách hiệu quả nhất.
Nhưng rốt cuộc là thứ gì đã ngăn cản hắn đoạt lấy con mồi dễ như trở bàn tay này?
Bất quá, mặc kệ thế nào, một chiêu này đã không dùng được rồi, hắn cũng sẽ không chạm mạnh vào cô nữa. Nếu như còn muốn lợi dụng thứ này để đánh ngã hắn, trừ phi cô khiêu khích hoặc là sắc dụ. Nhưng mà, làm một người phụ nữ, một người vợ, cô thật sự không muốn phải làm như vậy.
Trong lòng Liên Sơ không khỏi do dự và hoang mang, chợt hỏi: “Anh định làm thế nào? Đường ra khỏi thành phố A chắc chắn cũng bị vây kín, anh trốn không nổi đâu.”
Hắn lạnh lùng nói: “Việc này không khiến cô phải quan tâm. Tôi cùng cảnh sát chơi vài chục năm, cho tới bây giờ phần lớn là tôi đùa đỡn họ.”d♡iễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn.
Liên Sơ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói chuyện nữa.
Trong xe lại yên tĩnh, Qua hồi lâu, cô chợt nói: “Dạ Nhiên, đem thả người nhà của Viên Ngạn đi.”
Dạ Nhiên hơi ngẩn ra, dừng một chút, nói: “Được.”
Liên Sơ không khỏi kinh ngạc nhìn hắn.
Khóe môi của hắn hiện lên một nụ cười chua chát: “Vợ của Viên Ngạn chính là cô bạn làm cảnh sát trước kia của cô – Mạnh Tinh. Mặc dù tôi không mong đợi vào việc cô sẽ yêu tôi, nhưng cũng không hi vọng cô càng hận tôi.”
Liên Sơ cũng hơi ngẩn ra.
Mạnh Tinh?
Cô nhớ lại nhiều năm về trước, cô gái xinh đẹp với mái tóc ngắn. Năm đó, họ cùng nhau dự thi, cùng nhau vào ngành cảnh sát, cùng nhau tập huấn, huấn luyện viên của các cô thật đúng là huấn luyện ma quỷ.
……
“Cậu nhìn thấy chưa? Bên phải hàng thứ hai, cái người đẹp trai nhất đó! Là Bùi Thù Thành của đội đặc nhiệm.”
Bên tai Liên Sơ lại không ngừng vang lên giọng nói hưng phấn của Mạnh Tinh năm đó.
Thì ra, sau này cô ấy lại gả cho một người đàn ông là cảnh sát đặc nhiệm chính cống, hơn nữa còn là người thay thế Thù Thành trở thành đại diện của đội cảnh sát đặc nhiệm – Viên Ngạn.
Liên Sơ hỏi: “Bây giờ cô ấy có gặp nguy hiểm không? Thuộc hạ của anh có thể hơi làm loạn một chút không?”
Dạ Nhiên trầm mặc hồi lâu, nói: “Hẳn không có vấn đề.”
Liên Sơ có chút gấp gáp hỏi: “Làm sao anh biết?! Sao lâu vậy mà không thấy tin tức của người này, bọn họ liệu có xảy ra chuyện không? Có thể thẹn quá hóa giận gây bất lợi cho cậu ấy không?”
Việc này cũng không phải là hoàn toàn không thể.
“Dạ Nhiên, anh gọi điện thoại đi, bảo họ thả cậu ấy đi.”
Hắn không nói chuyện, tiếp tục chăm chú lái xe.
Giọng nói của Liên Sơ không nhịn được mềm hẳn: “Dạ Nhiên, gọi điện thoại đi, nhé. Tôi thật sự không muốn cậu ấy gặp chuyện không may…Coi như tôi cầu xin anh.”
Dạ Nhiên vẫn không trả lời bất cứ một chữ nào.
Lại chạy được thêm nửa dặm, hắn đột nhiên đánh tay lái dừng lại ven đường, quay đầu lại nhìn cô một cái, do dự một chút, rút chìa khóa nhảy xuống xe.
Đây là giao lộ ở ngoại thành, không hề có một bóng người.
Vì để phòng ngừa khả năng trên người Liên Sơ còn có thiết bị theo dõi khác, Dạ Nhiên đặt một thiết bị gây nhiễu sóng nhỏ ở cốp sau. Hắn đi ra khỏi mười bước, điện thoại di động dần có tín hiệu.
Trên xe, Liên Sơ cảnh giác theo dõi nhất cử nhất động của hắn qua kính chiếu hậu. Hắn dừng lại, gọi điện thoại, dặn dò mấy câu, lại cúp điện thoại. Chuyện đến nước này chỉ có thể liều! Liên Sơ cắn răng, dùng hết sức lực toàn thân mở cửa xe nhảy ra ngoài.
Dưới chân mềm nhũn, “rầm” một tiếng, bị ngã xuống đất.
Liên Sơ vốc đại một nắm đá vụn trên mặt đất, vùng vằng đứng dậy liều mạng chạy về phía trước. Nhưng ngay lập tức, Dạ Nhiên đã đuổi kịp sau lưng, cô quay người lại, hung hăng ném một nắm đá vụn tới trước mặt hắn, hắn nghiêng đầu né tránh, Liên Sơ chống đỡ chạy tiếp mấy bước, chạy tới một bờ hồ ven đường chứa đầy nước, tung người nhảy vào.
Nước hồ vẩn đục thấm vào người, cô muốn giãy giụa nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể tứ chi vô lực chìm xuống.
Sau lưng vang lên một tiếng “bùm” thật lớn, có người nhảy xuống, trong nháy mắt ôm chặt eo cô từ phía sau, lại một tiếng “bì bõm”, hai người cùng nổi lên khỏi mặt nước, không ngừng thở dốc.
Đủ rồi, mặc dù chỉ có mấy phút ngắn ngủi nhưng cảnh sát cũng có thể nhận được tín hiệu từ thiết bị theo dõi cô gắn dưới da, cho nên, rất nhanh sẽ có thể khóa chặt vị trí của bọn họ.
Bụng đột nhiên bị ai dùng sức nhấn một cái, một ngụm nước tanh mặn bị sặc ra ngoài, co nằm trên đất liên tục ho khan, đột nhiên cả người bị người ngồi trên mặt đất xốc lên, chống lại cặp mắt tức giận đến tột đỉnh.
Dưới ánh trăng, trên gương mặt tái nhợt của hắn không thấy được một tia huyết sắc, nhưng trong ánh mắt nóng rực âm trầm kia lại có vẻ khát máu điên cuồng.
“Kỳ Liên Sơ, cô thật sự muốn tôi phải chết vậy à?! Cô thật sự muốn cho cảnh sát đuổi tận giêt tuyệt tôi vậy à? Được, tôi sẽ ở lại chỗ này chờ bọn họ! Tôi sẽ cho bọn họ nhìn kĩ một chút tôi làm thế nào để cưỡi đội trưởng đội phòng chống ma túy thành công nhất thành phố Đồng từ trước đến nay, cưỡi nữ anh hùng dũng cảm chính trực của chúng ta!” Lúc này, hắn rõ ràng đang nở nụ cười nhưng bụ cười kia lại lạnh lẽo khiến cho người ta run sợ. “Hừ, cặp đôi truyền kỳ của giới cảnh sát, ông trời tác hợp cho? Tôi ngược lại muốn nhìn xem cô còn mặt mũi nào ở chung một chỗ với Bùi Thù Thành.”
Hắn cúi đầu, đột nhiên hôn xuống cánh môi mềm mại vô lực của cô, cô nảy sinh tà ác cắn lại một cái, hắn mặc kệ, chỉ là cạy răng lưỡi của cô, điên cuồng quấn quýt đầu lưỡi tinh tế mềm mại trơn nhẵn như lông vũ thiên nga của cô, khơi gợi lên, tham lam mút, xúc cảm mê người khiến cho lí trí của hắn bị đốt sạch gần như hoàn toàn. Hắn tự tay vén vạt áo ở trước ngực cô.
Đỉnh núi trắng mịn như tuyết, viên ngọc châu xinh đẹp, rõ nét như trong trí nhớ của hắn. Thế nhưng, hắn lại không khỏi giật mình, trong lồng ngực đột nhiên thống khổ không thể tả.
Liên Sơ biết hắn sẽ đoán được ý đồ của mình, nghĩ đến hắn sẽ vô cùng tức giận, thật không nghĩ đến hắn lại không vội vã chạy trốn mà lại nổi điên ở chỗ này. Mặc dù thiết bị ở thắt lưng muốn có hiệu quả phải có lực hơn nhưng lúc hắn hôn lên bầu ngực của cô, cô vẫn không nhịn được mà sợ hãi và tuyệt vọng.
Tất cả những chuyện cũ khiến cô run sợ lại hiện lên, cô không nhịn được vừa lẩm bẩm vừa khẽ gọi: “Thù Thành, Thù Thành, Thù Thành…”
Thân thể của hắn đột nhiên cứng lại, gần như đóng băng. Qua một hồi lâu, hắn ngẩng đầu lên, nhìn cô với ánh mắt bình tĩnh, dịu dàng nói: “Liên Sơ, từ nay về sau cũng chỉ có tôi, đừng có gọi tên người kia nữa.”
Trên mặt Liên Sơ xuất hiện một vẻ mê muội, giống như căn bản không nghe rõ lời của hắn.
Hắn hơi mỉm cười nói: “Nhiếp Bá Khôn mang bên mình một chiếc đồng hồ đep tay, đó là món quà tôi đã tặng hắn mừng cha con gặp nhau…Giờ phút này, Bùi Thù Thành đang ở trên đường đoàn tụ với cha mình.”
____________
(46) Tam trinh cửu liệt: thành ngữ dùng để ca tụng trinh liệt của người phụ nữ, thà chết không tái giá, không để thất thân.