Đoán Xem, Anh Yêu Em Nhiều Bao Nhiêu

Chương 47: Chương 47: Rét lạnh và điên cuồng




Viên Ngạn không nói gì, trong lỗ mũi lại âm thầm phát ra tiếng thở hồng hộc như dã thú. Qua một hồi lâu, anh mới hắng giọng nặn ra mấy chữ: “Nếu anh dám động đến bọn họ…”

Đầu kia điện thoại cười khẽ: “Vậy tôi thật sự muốn thử một lần. Chị dâu mặc dù không hơn được đội trưởng Kỳ, bất quá da thịt mềm mại cũng có một phần hương vị.”

“Dạ Nhiên!!”

Giọng nói Dạ Nhiên bống rét lạnh, giọng điệu sắc bén thanh nhã truyền tới lại khiến người ta cảm thấy phát run: “Họ Viên, anh ba phen bốn bận muốn chỉnh chết tôi, tôi cũng không cần nhiều, chỉ là cái mạng nhỏ của vợ anh cùng với một đôi chân của con anh.”

Hai mắt Viên Ngạn trợn tròn, nhưng giọng nói cuối cùng lại yếu hẳn: “…Anh rốt cuộc muốn thế nào?”

Dạ Nhiên lạnh lùng nói: “Rất đơn giản, bây giờ mang theo người của anh rút lui khỏi đó. Vợ anh hay vợ người khác, tùy anh chọn một.”

Viên Ngạn nghiến răng nói: “Không thể nào!”

Bên kia điện thoại khẽ hừ một tiếng: “Thế thì cứ tự nhiên, muốn làm gì cũng được. Anh cứ ở chỗ đó mà mai phục cả đêm, tôi nhất định sẽ phân phó thuộc hạ của mình phục vụ chị dâu thật chu đáo, để chị ấy thật vui vẻ ra đi.”

Nói xong định cúp điện thoại.

“Đợi chút”, một giây cuối cùng, Viên Ngạn hô: “Đợi một chút.”

Bên kia điện thoại, khóe môi Dạ Nhiên khẽ cong lên: “Đừng có giở trò, nếu không thứ tôi muốn không chỉ một ít như lúc nãy vừa nói đâu.”

***

Cảnh sát mai phục bốn phía của quán cà phê nhận được mệnh lệnh, im lặng rút lui.

Ở lầu hai, Liên Sơ nhìn qua rèm cửa sổ lẳng lặng quan sát tình cảnh này, khẽ cau mày như có điều suy nghĩ. Một lát sau, cô quay đầu lại nhìn xuống lầu dưới.

Bố cục lầu dưới vẫn giống hệt trước kia, chiếc bàn tròn ghế mây cực kỳ đơn giản, trang trí bằng cây xanh. Nếu là buổi chiều yên tĩnh hoặc chập tối gặp mưa, ngồi ở chỗ gần cửa sổ uống mộ chén, có lẽ cũng không tệ.

Trên góc quầy bar đặt một chiếc máy sấy, trước đây, mỗi lần cô tới đều sẽ có một người đàn ông tướng mạo anh tuấn đứng ở đó yên lặng làm việc, hương vị đậm dà của loại cà phê thiên nhiên từ máy sấy từ từ lan tỏa đến chóp mũi.

Lúc này, quầy rượu bên cạnh phòng chứa đồ đột ngột được mở ra, một người đàn ông cao lớn gương mặt anh tuấn chậm rãi bước ra.

Hắn ngẩng đầu nhìn cô, mắt sáng như sao, mỉm cười nói: "Liên Sơ, cô muốn gặp tôi?"

***

Liên Sơ đứng tại hành lang lầu hai cúi xuống nhìn hắn, một lát sau chậm rãi nói: "Dạ Nhiên, nếu anh chỉ ở lại chỗ này để bán một ít cà phê thì tốt biết mấy."

Dạ Nhiên nở nụ cười, bước từng bước lên cầu thang, dừng lại ở vị trí cách cô một chút, chậm rãi cúi đầu nhìn cô chằm chằm, hơi thở ấm áp phả lên vầng trán trơn nhẵn của cô: "Vậy thì sao?" Hắn mở miệng cười nói, nghiêng người đẩy cửa gian phòng sau lưng cô, ánh sáng trên hành lang chiếu thẳng vào soi rõ bố cục ở bên trong.

Hắn nhìn xuống vành tai trắng nõn mượt mà của cô, ánh mắt nan giải nói: "Đây là căn phòng tôi đã chuẩn bị vì cô, tôi ở lại đây bán cà phê mấy năm cũng không đợi được cô bước vào nửa bước."

Liên Sơ lùi lại một bước, vẻ mặt bình tĩnh không chút gợn sóng: "Anh không cần đem hết mọi thứ đẩy hết lên người tôi, không ai buộc anh phải buôn lậu thuốc phiện lần nữa. Là anh phản bội sự in tưởng của tôi, hại tôi rơi vào tình cảnh nối giáo cho giặc."

Ánh mắt nan giải trên người Dạ Nhiên dần dần biến mất, nở một nụ cười văn nhã: "Cho nên cô phải tự mình đến đây giải quyết mối họa này? Muốn làm thế nào...Dùng cặp giò xinh đẹp của cô kẹp chết tôi?"

Một tia phẫn nộ chợt lóe trong mắt của Liên Sơ, xẹt qua, sau đó từ từ nguội đi.

Hai người im lặng giằng co, rất nhiều cảm xúc kích động bị đè nén như muốn nổ tung trong yên lặng.

Lúc này, ở dưới lầm, một người đàn ông đội mũ thừa dịp đêm tối lặng lẽ đến gần phòng cà phê.

Hắn vừa tới cửa, bảy tám bóng dáng nhanh nhẹn chợt từ góc tối xung quanh nhào ra, như mãnh hổ ấn hắn nằm trên mặt đất.

Hắn la hét om sòm, giãy giụa lung tung. Mọi người lật ngửa hắn lên, trong nháy mắt lộ ra một gương mặt đen gầy co quắp.

Tất cả đều giật mình.

Hắn mở vạt áo ra, để lộ ra các loại công cụ cạy khóa cửa.

Ánh mắt Viên Ngạo đỏ ngầu nhào tới trước mặt níu lấy cổ áo của hắn, lạnh lùng nói: ""Nói, Dạ Nhiên ở chỗ nào?!"

Người đàn ông nọ cà lăm: "Cái....cái gì Dạ Nhiên? Tôi....tôi chỉ muốn vét chút tiền lẻ."

Viên Ngạn đánh một quyền thật mạnh vào bụng hắn: "Nói, hắn ở đâu? Anh giấu bọn họ ở đâu?!"

Người nọ hét lớn như chọc tiết heo: "Cứu mạng....cảnh sát đánh người này! Mau đến xem, cảnh sát đánh người này!"

Viên Ngạn tiếp tục đánh hắn như điên, mọi người ra sức kéo anh lại, đường phố yên tĩnh nhất thời hỗn loạn.

Tiếng vang hỗn loạn truyền tới trên lầu, Dạ Nhiên cười giỡn nhìn cô: "Thế nào? Cảnh sát đang ở lầu dưới, cô hô một tiếng bọn họ sẽ lập tức xông lên bắt tôi. Liên Sơ, có muốn nhìn thủ một chút không?"

Liên Sơ lạnh lùng nhìn hắn, không mở miệng.

Nụ cười trên mặt Dạ Nhiên càng vui vẻ, thở dài nói: "Người phụ nữ thông minh! Sau cái lần bị tập kích ngay tại chỗ này hại tôi suýt nữa mất mạng, tôi đã dốc toàn lực cải tạo hết chỗ này một lượt. Họ Viên nói không giữ lời, vợ hắn nằm trong tay tôi mà còn không chịu để yên. Thật may là tôi đã sớm dự đoán được, hắn cũng thiếu não giống như cô. Tôi đoán chỗ này bây giờ cũng còn mấy vị cảnh sát "tinh anh" như vậy ở tại khu vực xung quanh Liên Sơ, cô nói xem tôi có nên cho họ một cơ hội được trở thành liệt sĩ?"

Trong lòng Liên Sơ rét lạnh, Dạ Nhiên dùng người nhà để uy hiếp Viên Ngạn điều cả đội đi, bây giờ lại dùng một gã ăn trộm dụ mấy người còn lại tới đây để uy hiếp mình. Cô trầm mặc hồi lâu, nói: "Thứ anh muốn cũng chỉ là tôi đúng không? Cần gì liên lụy đến người khác? Nếu quả thật đem mọi chuyện làm lớn như vậy, chỉ sợ anh cũng chẳng thoát thân. Anh đã có thể lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở đây, chắc hẳn ở đây có máy nghe lén....Tôi đi với anh là được chứ gì."

Nụ cười trên mặt Dạ Nhiên khẽ cứng lại, nhìn thẳng vào cô, một lát sau, khóe môi từ từ vểnh lên, nói: "Nêu cô đã dám to gan lớn mật tới chỗ này, trên người chắc hẳn đã giấu rất nhiều vũ khí bí mật....Cởi hết quần áo ra."

Không khí trong phòng đột nhiên ngột ngạt khiến người ta hít thở không thông.

Sắc mặt hắn tái nhợt, ánh mắt lại nóng bỏng cực kỳ, không biết là điên cuồng hay khẩn trương, ngọn lửa trong đáy mắt nóng rực và lo lắng.

Cô chợt cười, nụ cười như vầng trăng huyền bí, xinh đẹp, lãnh khốc: "Đã nhiều năm rồi, anh vẫn không có tiền đồ như vậy. Dạ Nhiên, anh sẽ không làm được đại sự, chỉ cần tôi vẫn còn sống, anh sẽ không làm được."

Đôi mắt của hắn đột nhiên nheo lại, gương mặt tuấn tú văn nhã lập tức trở nên dữ tợn đáng sợ. Hắn đột nhiên tiến lên giữ chặt cái gáy của cô, giống như bẻ gãy một con chim lửa, gập cô xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.