Anh chuyên chú đút cháo cho cô ăn, cô bối rối húp cháo, trong phòng
ngủ rất yên tĩnh, nhưng không khí, lại dần dần thay đổi và có chút kỳ
lạ.
Thịnh Thế cực kỳ hưởng thụ không khí tốt đẹp lại yên tĩnh như vậy.
Cố Lan San lại cảm thấy cả người cao thấp dâng lên một chút kỳ lạ mà cô cũng không thể nói nên lời được.
Lúc trước, Thịnh Thế cũng rất tốt với cô, khi đó, cô lại cảm thấy tất cả chuyện ấy là thuận theo tự nhiên, là chuyện hiển nhiên.
Từ sau một lần kia , anh không còn tốt với cô nữa, cô cũng không cảm thấy có gì kỳ lạ và không đúng.
Nhưng mà, trong lúc bất chợt như hiện tại, anh chỉ là đơn giản đút
cháo cô ăn, lúc cô bị bệnh còn mớm thuốc cho cô, làm sao cô lại cảm giác như có thứ gì đó, trở nên không được bình thường đây?
Rốt cuộc là là không đúng ở chỗ nào vậy? Là do tên Thịnh Thế này có thay đổi hay gì đó sao?
Cố Lan San lặng yên không tiếng động quan sát Thịnh Thế, phát hiện
anh và thường ngày, cũng không có cái gì khác biệt, vẻ mặt lạnh nhạt,
mặc dù đã cố ý thu lại khí thế của mình, nhưng vẫn có thể để người ta
cảm thấy nồng đậm cảm giác bị áp bức như cũ.
Không phải Thịnh Thế thay đổi, mà là cô sao?
Cố Lan San yên lặng có chút cảm giác, hình như thật sự là cô rồi, thế như cô lại cảm động vì những việc làm bình thường giống như trong dĩ
vãng của Thịnh Thế. . . . . . Đáy lòng của Cố Lan San nhẹ nhàng run rẩy. . . . . .
Cô làm sao vậy?
Là bởi vì bị bệnh lý do, sức miễn dịch của cả người yếu bớt, cho nên mới có chút cảm xúc kỳ quái này sao?
Đầu óc của Cố Lan San lộn xộn nghĩ đông nghĩ tây, nên đã quên mất
việc Thịnh Thế tự đút cháo cho mình, khi Thịnh Thế đưa cháo đến bên môi
cô thì thấy Cố Lan San nhìn chằm chằm vào mình , dáng vẻ còn có chút ngu ngốc và thất thần, không nhịn được lên tiếng, nhẹ nhàng nói một câu:“Ăn no rồi à?”
Cố Lan San hồi hồn, cô vốn không nghe rõ Thịnh Thế đã nói gì, đầu
tiên là”Ừ.” một tiếng, sau đó lắc đầu một cái, sau thì vội vàng hé miệng nuốt chút cháu trong thìa vào miệng.
Thịnh Thế vẫn gắt gao nhìn hành động của Cố Lan San.
Cố Lan San bị anh nhìn mà không giải thích được nên có chút chột dạ,
ánh mắt của cô trở nên ngơ ngẩn, cũng may một giây kế tiếp, đã được
chiếc điện thoại vừa mới bị anh quăng ở trên ghế mây ngoài ban công giải cứu , có điện thoại gọi tới.
Thịnh thế ngoảnh mặt làm ngơ tiếp tục đút cháo cho Cố Lan San ăn,
mặc cho tiếng chuông điện thoại di động reo lên không biết bao nhiêu
lần, lúc điện thoại nhất quyết gọi tới vào lần thứ tư, thì rốt cuộc Cố
Lan San cũng không nhịn được lên tiếng nhắc nhở: “Điện thoại kìa.”
Thịnh Thế gật đầu một cái, nhưng việc đút cháo cho Cố Lan San ăn không có chậm lại chút nào.
Dù chuyện có lớn đến đâu, thì hiện tại cũng nhỏ hơn chuyện đút cháo cho cô ăn.
Tiếng chuông của điện thoại vừa kết thúc lại vang lên, vẫn không
ngừng có điện tới, trong phòng ngủ vẫn quanh quẩn tiếng chuông điện
thoại dễ nghe của Thịnh Thế.
Vào lúc rốt cuộc Cố Lan San cũng húp xong ngụm cháo cuối cùng, thì
Thịnh Thế mới đặt chén cháo ở một bên trên bàn, không nhanh không chậm
đứng lên, đi tới trên ban công, liếc mắt nhìn số điện thoại gọi tới, sắc mặt không vui nghe điện thoại: “Không phải tôi đã dặn các người rồi
sao, hôm nay tôi có chuyện vô cùng quan trọng, không tới công ty! Có
chuyện gì thì các người tự giải quyết đi!”
Người gọi tới là thư ký của Thịnh Thế, vừa bị Thịnh Thế la như vậy,
thì sợ đến nói chuyện ấp úng thật lâu: “Anh Thịnh. . . . . . Tôi gọi
điện thoại , là muốn hỏi anh một chút , bảng báo cáo giá tiền, ngài
quyết định sao?”
Thịnh Thế rất bất mãn, Sở Sở của anh đã ngã bệnh rồi, nào còn tâm
trạng quản lý chuyện dư thừa của công ty kia , lập tức giọng nói cũng
rất bất mãn: “Bảng báo cáo giá tiền cũng để cho tôi quyết định, vậy thì tôi phải để các người làm gì?”