Editor: Cà Rốt Hồng
Cố Lan San mím môi cười, Thịnh Thế ngẩng đầu lên nhìn về phía Cố Lan San, trong ánh mắt đều là hưng phấn, anh suy nghĩ một chút, liền nắm lấy tay cô, đặt ở trên bụng của cô, rồi nhìn cái bụng cô nói: “Bì Cầu nhỏ, đây là mẹ của các con.”
“Là người phụ nữ ba ba các con thích nhất đó, sau này các con cũng sẽ thích cô ấy.”
. . .
. . .
Cố Lan San cũng chỉ máy thai một lần đó là vô cùng rõ ràng, sau nhiều ngày sau, cũng chưa có những động tĩnh khác, mỗi ngày Thịnh Thế đều không ngừng hỏi bụng Cố Lạn San có động tĩnh hay không, thậm chí lúc làm việc, cũng không quên nhớ cách một hồi lại gọi về một cú điện thoại.
Bác sĩ có nói qua, giai đoạn đầu mới bắt đầu máy thai sẽ không quá thường xuyên, cho nên không cần lo lắng.
Nhưng sao liên tục qua hơn mười ngày, bụng của Cố Lan San vẫn rất yên tĩnh, cộng thêm mỗi ngày Thịnh Thế không ngừng hỏi, Cố Lan San không nhịn được cũng có chút khẩn trương, đến cuối cùng, đến buổi tối cô đều có chút ngủ không yên.
Thật ra trong lòng Thịnh Thế cũng lo lắng, nhưng bác sĩ đã nói là hiện tượng bình thường, cho nên anh cũng chỉ có thể tỏ ra rất trấn định đi dỗ dành Cố Lan San, dỗ dành đến cuối cùng, anh vẫn không thể khống chế vuốt ve bụng của Cố Lan San, sau đó nâng đầu ngón tay lên khẽ gõ cái bụng Cố Lan San, một cái bên trái, một cái bên phải, quay về phía đứa nhỏ trong bụng, nói: “Các bảo bảo, Bì Cầu nhỏ, Bì Bì, Cầu Cầu, các con nhúc nhích đi!”
Tần số mấy thai của hai đứa bé trong bụng của cô cao hơn người bình thường gấp hai lần, cho nên đôi khi, Cố Lan San nghỉ trưa cùng tối ngủ đều có thể sẽ bị máy thai thức tỉnh, cộng thêm máy thai vốn kèm theo cơn đau nhỏ, có lúc máy thai luôn bị đau, nhiều lần, Cố Lan San cũng có chút không chịu nổi, chất lượng giấc ngủ càng ngày càng kém, tinh thần trở nên có chút không tốt, Thịnh Thấy nhìn thấy ở trong mắt, đau trong lòng, nhưng mà vẫn bó tay không có biện pháp, chỉ có thể không ngừng nói với các bảo bảo ở trong bụng của Cố Lan San: “Các con đang là gì đó? Đừng làm rộn, ngoan, ngủ nào.”
Nhưng các bảo bảo hoàn toàn không để ý tới Thịnh Thế, vẫn như cũ, lúc nên động thì sẽ động không sai lầm chút nào.
Có một hai lần máy thai Cố Lan San còn bị đau chảy ra nước mắt, Thịnh Thế hôn khóe mắt Cố Lan San, rất nghiêm túc trấn an cô nói: “Sở Sở, thật xin lỗi, bất quá em yên tâm, chờ Bì Bì và Cầu Cầu ra đời anh sẽ báo thù cho em!”
. . .
. . .
Bụng Cố Lan San nói lớn liền lớn lên.
Vốn cô mang thai đôi, cho nên bụng lớn hơn thai phụ bình thường một chút.
Bởi vì chú ý phối hợp dinh dưỡng, cả người cô cũng không có mập bao nhiêu, chỉ có điều vòng eo lớn rất nhiều, lúc tới giai đoạn máy thai nhiều, Thịnh Thế dưỡng thành một thói quen, tối mỗi ngày sẽ cầm thước đo đo vòng eo cho Cố Lan San, sau đó viết vào nhật ký mang thai.
Sau đó, sau khi bụng Cố Lan San lớn lên, cử động có chút bất tiện, nhưng lại không thể không vận động, cho nên Thịnh Thế hoàn toàn dời tinh lực trong công ty đặt vào trên người vợ con, đúng giờ quy định là có mặt cùng tản bộ, vận động với Cố Lan San.
Cuộc sống gia đình tạm ổn trôi qua tốt đẹp như là nước chảy, rất nhanh liền đến Tết Trung Thu, lúc này Cố Lan San mang thai đã chín tháng rồi, rất nhanh sẽ đến giai đoạn chờ sanh.
. . .
. . .
Cứ như vậy trong vòng mấy tháng, Hàn Thành Trì thật sự không có gặp qua Cố Lan San và Thịnh Thế một lần.
Công ty Hàn thị càng ngày càng lớn, cho nên bản thân anh ta cũng càng ngày càng bận rộn, cả ngày bay tới bay lui, tiền kiếm cũng càng ngày càng nhiều.