Thịnh Thế đặc biệt kiên nhẫn đợi cô mở miệng.
Sau song sắt, những người bên ngoài nhìn một màn này, có chút không hiểu nổi sự việc.
Đáy mắt xinh đẹp của Tô Kiều Kiều toàn bộ đều là khiếp sợ và kinh ngạc. . . . . . Đây là lần đầu tiên trong đời cô ta nhìn thấy có người lại dám bỏ mặc Thịnh Thế.
Toàn bộ không gian nhất thời có vẻ im ắng yên tĩnh .
Cố Lan San không thể không biết mình đang lãng phí thời gian của tất cả mọi người.
Cũng không biết qua bao lâu, Thịnh Thế mới giơ tay lên, lại vuốt vuốt tóc dài của Cố Lan San, tay từ từ dọc theo tóc dài đi xuống, rơi xuống cổ cô.
Tay của anh rất nóng, cách mái tóc dài, truyền sự ấm áp cho cô từng hồi một.
Đáy lòng Cố Lan San hơi dễ chịu hơn một chút, liền ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn Thịnh Thế.
Thịnh Thế thấy cô nhìn mình, lúc này mới lên tiếng, âm điệu rất nhẹ:
“Tâm tình không tốt sao?”
Cố Lan San lắc đầu một cái.
Rốt cuộc cô gái nhỏ cũng có phản ứng. . . . . . Đáy lòng Thịnh Thế âm thầm thả lỏng, âm thanh lại càng nhu hòa:
“Vậy em bị sao hả?”
Cố Lan San lại lắc đầu, vẫn không nói lời nào, nhưng ánh mắt cô đã thấy nhóm người đứng sau song sắt kia, Cố Lan San hơi ngượng ngùng, cô trầm mặc, anh cứ kiên nhẫn như vậy cùng chờ, khiến nhiều người chờ đợi mình như vậy, cô mơ hồ cảm giác hình như mình giống như đang cố tình gây sự.
Trong nháy mắt, Cố Lan San trở nên hoảng loạn.
Tròng mắt cô đảo quanh.
Thịnh Thế không biết đáy lòng Cố Lan San đang suy nghĩ gì, thấy bộ dáng này của cô thì tâm tình càng xuống dốc đến cực điểm, anh nghĩ cũng không muốn liền mở miệng, nói với cô:
“Hay là nói cho anh biết, em cảm thấy như thế nào? Em nói gì, anh đều đồng ý hết.”
Em nói gì, anh đều đồng ý hết. . . . . . Những lời này cho Cố Lan San nhiều sự khích lệ cùng khuyến khích hơn, lập tức đánh liền tiêu mất cảm xúc không biết là xấu hổ hay hoảng loạn trong lòng cô.
Một ngày một đêm đáy lòng cô dâng lên bao suy nghĩ mông lung toàn bộ mềm hóa cả cũng bởi vì lúc này nhìn thấy Thịnh Thế, anh lại còn tốt bụng dụ dõ cô.
Tâm tình không khỏi khá hơn.
Nhưng mà cô vẫn không thích Tô Kiều Kiều.
Cố Lan San cắn môi dưới, con ngươi đảo quanh lòng vòng, sau đó liền quay sang nhăn nhó nhìn Thịnh Thế, âm thanh nho nhỏ:
“Em không muốn đi.”
Âm thanh của cô rất nhỏ, Thịnh Thế nghe không rõ ràng lắm, cho nên người bên ngoài đều cho rằng Thịnh Thế không nói gì.
Nhưng mà thị lực của Thịnh Thế đèu đặt hết trên người cô, thấy được môi hình của cô, loáng thoáng đoán ra được điều cô muốn nói là gì, anh ngay cả nghĩ cũng thèm, liền nhẹ nhàng nở nụ cười, vẻ mặt nhu hòa nói:
“Tốt.”
Lúc Thịnh Thế nói câu này, âm thanh cũng rất nhỏ, từ góc đọ của những người khác, chỉ là thấy trong lúc bất chợt Thịnh Thế lại nở nụ cười, rất chói mắt, khí độ tuấn tú, khiến những người đó có chút ngẩn người.
Tô Kiều Kiều lại bị chấn động, cho tới bây giờ cô ta cũng chưa tùng thấy Thịnh Thế cười a. . . . . . Thế mà anh cũng biết cười, hơn nữa còn là cười với cô gái khiêu khích ngạo khí của anh.
Tô Kiều Kiều còn chưa kịp tình táo lại sau rung động, cô ta liền nhìn đến một màn càng làm cô ta khiép sợ, Thịnh Thế lại khom người, ôm lấy cô gái kia.
Hơn nữa động tác vừa dịu dàng chậm rãi vừa cẩn thận, tư thái kia giống như là đối với trân bảo dễ vỡ, chỉ sợ không cẩn thận, liền làm hư.