Cố Lan San cũng không nghĩ đến, sau khi Thịnh Thế nói “Tốt”, liền cúi người đem mình ôm ngang lên.
Lại còn là ngay trước mắt nhiều người như vậy.
Cố Lan San có chút lo lắng nhìn về phía Thịnh Thế, cô giật giật cơ thể, giọng nói có chút không xác định:
“Em có thể tự đi được. . . . . .”
Thịnh Thế nở một nụ cười thật to với cô, tiếp tục nhấc người cô lên:
“Không muốn đi thì không đi, không quan trọng.”
Đáy lòng Cố Lan San vẫn còn có chút lo lắng nho nhỏ, cơ thể cô hơi cứng ngắc, nhưng khi liếc về phía Tô Kiều Kiều đang đứng bên ngoài, mở to mắt nhìn chằm , mặt rung động, Cố Lan San lại mím mím môi, vốn là tay đang luống cuống không biết nên để đâu, từ từ giơ lên, sau đó chậm rãi ôm cổ Thịnh Thế.
Lần đầu tiên, trước mặt biết bao người như thế này, cô lại có những động tác thân mật với 1 người đàn ông, cho nên khuôn mặt nhỏ nhắn hơi hồng ửng, lại ngại ngùng nhìn Thịnh Thế, sau đó liền vội vã rũ mí mắt, đáy lòng giống như có nai con đang chạy loạn, anh chắc là thích cùng một nữ nhân thân mật như thế ở nơi công cộng a. . . . . .
Thịnh Thế nhìn Cố Lan San đang thẹn thùng, chẳng qua là cảm thấy đáng yêu, vốn là bởi vì sốt cao khiến thân thể khó chịu, cũng cứ thế mà cảm thấy tốt hơn nhiều, liền ngoắc ngoắc môi.
Mặc dù Cố Lan San thõng mắt xuống, nhưng thỉnh thoảng vẫn nhấc mí mắt liếc nhìn Thịnh Thế, vừa vặn khuôn mặt anh tuấn của Thịnh Thế, lộ ra sự sung sướng vui vẻ mà giấu thế nào cũng không được, đáy lòng Cố Lan San liền vui vẻ thực hành tiếp, sau đó liền giật giật tay ôm Thịnh Thế, đầu nhỏ hướng về phía ngực anh.
Thịnh Thế ôm Cố Lan San từ phòng thẩm vấn ra, trước ánh nhìn kinh ngạc của một đám người, trở lại phòng nghỉ ngơi.
Thịnh Thế ngồi trên ghế sa lon, liếc mắt nhìn Cố Lan San, phát hiện cô gái nhỏ ôm cổ mình không có ý muốn bỏ ra, anh liền định cứ bế cô ở trong ngực của mình.
Thật ra thì anh rất hưởng thụ cảm giác như thế, cô rúc vào trong ngực của anh, tất cả đều tốt đẹp khiến lòng anh lo sợ không yên.
Những người khác, dù có ngu đi nữa thì lúc này cũng có thể nhìn ra được cái người ẩu đả này là đầu quả tim của Thịnh Thế, bọn họ đem người nhốt trong phòng thẩm vấn, còn luân phiên thẩm vấn, đáy lòng cục trưởng cục công an bất ổn tự mình đến rót một ly trà mời Cố Lan San, sau đó hạ mình, giọng nói muốn dễ nghe bao nhiêu thì dễ nghe bấy nhiêu:
“Cô Diệp, mời uống trà.”
Cố Lan San xem Thịnh Thế, phát hiện vẻ mặt anh rất ôn hòa, cô liền liếc mắt nhìn ly trà trong tay cục trưởng cục công an, bĩu môi tỏ ý chê bai, liền đem đầ chôn trước ngực Thịnh Thế.
Cục trưởng cục công an bưng ly trà, tiến lùi không phải, mặt lúng túng.
Thịnh Thế cũng không nổi nóng với Cố Lan San, giơ tay lên, sờ sờ mái tóc dài của cô, đáy lòng nghĩ tới đều là người trong quan trường, vạch mặt không tốt, người ta đã cho anh mấy phần mặt mũi, anh cũng phải cho người ta mấy phần sắc mặt tốt, huống chi chuyện này, vốn là Cố Lan San đánh người, nên bọn họ có lỗi trước.
Anh không thể để cho Cố Lan San thật sự giữ xét xử, cũng không thể khiến những người này tuyên dương những chuyện này ra ngoài, không cẩn thận truyền đến tai người Thịnh gia, những người đó mà biết, sợ là sẽ có mấy phần bất lợi cho Cố Lan San.