Cố Lan San nhìn sắc mặt Tô Kiều Kiều càng ngày càng trắng bệch, cảm thấy vẫn còn không đủ, từ từ nói tiếp:
“Sự thật chứng minh, Nhị Thập không phải là không được, mà là căn bản anh ấy khinh thường chạm vào cô.”
“......”
“Mà cô, trong vòng mấy năm chúng tôi kết hôn, năm lần bảy lượt đưa tới cửa, cũng bị anh ấy ghét bỏ. Cô nói coi, hai ta ai ti tiện hơn ai đây hả?”
Lời này của Cố Lan San mạnh mạnh mẽ mẽ đâm chọt xương sườn mềm (*) của Tô Kiều Kiều. (*): điểm yếu
Toàn thân Tô Kiều Kiều hơi run rẩy, cô ta mở to miệng, muốn phản bác mắng Cố Lan San, tuy nhiên lại không tìm được một câu nào.
Cô ta chỉ có thể gắt gao nhìn chằm chằm Cố Lan San.
Cố Lan San không tị hiềm chút nào nhìn lại Tô Kiều Kiều.
Đáy lòng Cố Lan San nghĩ đến đây liền hết giận, đợi đáy lòng thỏa mãn rồi, cũng không có muốn tiếp tục dây dưa cùng Tô Kiều Kiều.
Nhưng khi cô tính toán xoay người đi, trong đầu lại lóe lên ý tưởng, liền trong lúc bất chợt cười cười với Tô Kiều Kiều, nhích 2 bước tới gần Tô Kiều Kiều, sau đó dán cánh môi xinh đẹp như hoa anh đào vào tai Tô Kiều Kiều, nhẹ nhàng nói:
“A, đúng rồi, cô Tô, tôi quên nói cho cô biết, trong chuyện giường chiếu, Nhị Thập rất hung mãnh nha. . . . . . Mỗi một lần đều có thể yêu tôi đến chết đi sống lại nha. . . . . . Ừm, lại cũng khiến người ta rất hưởng thụ. . . . . . Rất biết thỏa mãn tôi, ưmh. . . . . . Nếu là dùng chữ để hình dung thì nói là tiêu hồn muốn chết cũng không quá đáng.”
Sắc mặt Tô Kiều Kiều lúc này hoàn toàn giống như tro tàn.
Cố Lan San hài lòng rụt mặt về chỗ cũ, ý cười vẫn treo trên mặt nhìn Tô Kiều Kiều một chút, sau đó liền xoay người, dẫm lên giày cao gót nhỏ của mình nghênh ngang đi ra, tấm lưng kia muốn cao ngạo bao nhiêu thì cao ngạo bấy nhiêu, muốn hả dạ bao nhiêu thì cũng có bấy nhiêu hả dạ.
Tô Kiều Kiều một người đứng ở nơi đó, tay nắm thành quyền, nắm thật chặt, đáy lòng rất ấm ức, rồi lại không cách nào thổ lộ.
. . .
. . .
“Sao lại chậm như vậy?”
Thịnh Thế tà tà tựa vào vách tường trên hành lang, trong tay đang kẹp một điếu thuốc, thấy Cố Lan San đi giày cao gót, lấy tư thế cực kỳ ưu nhã đi ra, vội vàng dập tắt khỏi thuôc strong tay, thuận thế giơ tay, kéo cô gái của mình vào ngực, thấp giọng hỏi thăm.
“Dạ.”
Tâm tình của Cố Lan San rất tốt, thuận đường ôm hông Thịnh Thế, ngây thơ cười cười, cũng không có nói cho anh biết, tự mình lén anh làm vài trò mèo xiếc khỉ nho nhỏ kia.
Thịnh Thế cảm thấy nụ cười kia của Cố Lan San cực kỳ sáng rỡ, anh giơ tay lên, vuốt vuốt tóc cô gái, liền đem áo khoác của nàng nhẹ nhàng thắt chặt lại.
Động tác của anh rất dịu dàng, ánh mắt vẫn luôn nhìn cô thật sâu, Cố Lan San bị Thịnh Thế nhìn tim đập rộn lên, liền cúi vành mắt, thúc giục:
“Đi thôi, không phải muốn xem phim điện ảnh sao?”
“Dạ.”
Thịnh Thế hỏi một tiếng, liền dắt tay Cố Lan San, lôi kéo cô rời đi.
. . .
. . .
Hàn Thành Trì đợi Tô Kiều Kiều một đồng hồ mà cô ta cũng không có trở lại, liền từ phòng ra ngoài tính toán đi tìm Tô Kiều Kiều, nhưng vừa ra khỏi phòng, liền nhìn đến đôi bích nhân chói mắt đang đi đến cửa.
Hàn Thành Trì lập tức liền đứng thẳng bất động ở cửa phòng, vẫn nhìn chằm chằm vào Thịnh Thế cùng Cố Lan San biến mất không thấy gì nữa, bước ra ngoài thời tiết lạnh lẽo, anh thủy chung cũng không hề nhúc nhích.
Sau khi Cố Lan San rời đi, nửa phút sau, Tô Kiều Kiều mới từ trong nhà vệ sinh đi ra, cô ta đi trở lại cửa phòng, thấy Hàn Thành Trì đứng ở nơi đó đang nửa ngước đầu hút thuốc, trên đất chung quanh anh còn ném đầy tàn thuốc.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------
CLS thiệt là đủ bạo, đủ độc, đủ đẹp á!!!!!!!