Bước chân Tô Kiều Kiều khẽ chậm một chút, mới tiếp tục hướng về phía trước, từ từ đi giày cao gót đến gần, Hàn Thành Trì nghe tiếng giày, khẽ ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn Tô Kiều Kiều, không nói gì, chỉ là giơ tay lên, vừa mạnh mẽ hít một hơi khói.
“Thành Trì, anh đứng ở nơi này chờ em sao?”
Tô Kiều Kiều kiều mỵ cười cười, đi tới gần, dựa vào Hàn Thành Trì.
Căn bản Hàn Thành Trì không để ý đến lời Tô Kiều Kiều nói, chỉ là tự nhiên hút thuốc.
Tô Kiều Kiều đứng ở bên người Hàn Thành Trì, mơ hồ cảm thấy Hàn Thành Trì bây giờ có chút không giống người đàn ông mà cô ta vẫn thường gặp.
Cô ta không biết có phải là cảm giác của cô ta sai lầm hay không, cô ta có cảm giác vào giờ phút này Hàn Thành Trì có chút bi thương.
Anh cau mày thôn vân thổ vụ khiến cho cô ta không khỏi thắt chặt đáy lòng mình.
Hàn Thành Trì vẫn tiếp tục hút điếu thuốc trong tay đến hết, mới đem tàn thuốc ném xuống đất, sau đó giơ chân lên, đạp tắt. Lúc ngẩng đầu lên, anh đã không có gì khác biệt với chàng trai ôn như như ngọc kia rồi, đáy mắt một mảnh thanh minh nhìn Tô Kiều Kiều, khóe môi hơi hạ xuống, giọng điệu không nóng không lạnh:
“Làm sao đi lâu như vậy?”
Một Hàn Thành Trì mới vừa bi thương như vậy chớp mắt một cái liền biến mất không thấy nữa, khiến Tô Kiều Kiều cảm thấy cực kỳ giống một cơn ảo giác, cô ta mở mắt thật to, nhìn Hàn Thành Trì hồi lâu, mới nhàn nhạt ngoắc ngoắc môi, nói:
“Không có gì.”
Hình như Hàn Thành Trì cũng không có quá nhiều ý định muốn nghe, liền xoay người, đẩy cửa phòng, mang theo Tô Kiều Kiều tiến vào.
. . .
. . .
Cố Ân Ân rời đi sau bữa tiệc của bô trưởng Vương, tâm tình trở nên bết bát hơn. Trước tiên cô lái xe trước đưa bà Cố về nhà họ Cố, cô cũng không có xuống xe, chỉ là đứng trước cửa ra vào nhìn bà Cố vào nhà, cô liền quay đầu xe, đi về phía nhà họ Lộ
Bóng đêm rất yên tĩnh, gần như là do cuối năm, khắp nơi đều dán đầy giấy màu đỏ, Cố Ân Ân ở sắp lái xe đến nhà họ Lộ, trong lúc bất chợt có có suy nghĩ, rất sợ trở lại cái biệt thự lạnh lẽo đó.
Cố Ân Ân giảm tốc độ xe dần dần chậm lại, sau đó đang ở đầu đường kế tiếp, lại quay đầu xe, một đường lái đến Trường An Nhai, sau đó chọn một khung cảnh Shangri-La, mở một gian 'phòng cho tổng thống'.
Trong hành lang khu Shangri-La, có rất nhiều khách trọ ra ra vào vào, lúc này Cố Ân Ân mới cảm thấy một cổ nhân khí, đáy lòng thoải mái một chút, cô liền cầm thẻ mở cửa phòng, đi tần chót.
Lầu cao tầng hai mươi bảy, Cố Ân Ân ở tầng thứ hai mươi bảy, đứng ở cửa sổ sát đất, có thể thấy Thiên An Môn.
Cố Ân Ân tay đang cầm một ly trà sữa ấm áp, dọc theo cửa sổ sát đất ngồi xuống, nhìn bầu trời bình an trước cửa ngọn đèn dầu, vẫn huy hoàng như cũ. Cô liền nhớ lại, vào mười năm trước, cô còn tấm bé như vậy, cả người không dính khói bụi trần gian, không biết nhân gian khó khăn, không có phú quý cùng nghèo khó. Khi đó, cô tình đồng tỷ muội với Cố Lan San, cũng là một đêm khuya mùa đông như vậy, cô và Cố Lan San vùi ở một giường lớn lên, sau đó chia sẻ bí mật ở giữa hai chị em. Cố Lan San nhỏ hơn cô ba tuổi, giống như là một đứa bé, nép ở trong ngực cô, ngọt ngào ngủ say, sau đó cô nhận được tin nhắn Hàn Thành Trì gởi tới, nói đang ở cửa nhà họ Cố đợi cô.