Đoạt Hôn 101 Lần

Chương 683: Chương 683: Hối hận khi biết anh không? (1)




Edit: Ngọc Hân

Tay Thịnh Thế cầm tiền và chi phiếu đứng trước mặt Cố Lan San, môi anh mím chặt, khi nghe thấy câu này huyết sắc từ từ biến mất, sắc mặt trở nên tái nhợt.

Tầm mắt anh đờ đẫn thẳng tắp nhìn chằm chằm khuôn mặt cô, đáy mắt thâm thúy không có chút ánh sáng, trống rỗng vô hồn.

Cô nói ra câu: “Nhị Thập, chúng ta đã ly hôn, sau này cố gắng đừng gặp lại,” là vì cô tức giận hay bởi vì cô và Hàn Thành Trì muốn ở chung một chỗ, mượn cơ hội này phủi sạch quan hệ với anh.

Anh không phân tích được suy nghĩ trong lòng cô lúc này, không dám tự tiện mở miệng.truyện chỉ đăng bên lqequydon

Nếu như cô tức giận anh có thể dụ dỗ cô, nhưng nếu như cô muốn cùng Hàn Thành Trì ở cùng một chỗ thì anh có thể làm gì?

Anh hi vọng cô được vui vẻ, anh chỉ có thể buông tay, không phải sao?

Thịnh Thế chỉ duy trì tư thế kiêu ngạo đứng thẳng, từ đầu đến cuối không mở miệng nói chuyện.

Bóng đêm mờ ảo, nơi xa trên sườn núi tuyết chưa tan hết, tuyết trắng xóa một vùng.

Có gió thổi tới lạnh đến thấu xương.

Cố Lan San ngước lên nhìn người đàn ông vẫn luôn im lặng trước mặt, lòng cô càng trở nên trống trải, cảm thấy toàn thân chỗ nào cũng có gì đó không bình thường.

Cô cũng không biết tại sao lại bật thốt lên lời như vậy, sau khi nói ra cô có chút hối hận.

Nhưng cô thật sự rất khó vượt qua, cô chỉ hi vọng Thịnh Thế có thể đặt cô ở vị trí ngang hàng, cô biết cô như vậy rất kiểu cách nhưng tư vị kém người ta một bậc thật không dễ chịu, cô làm như vậy là sai rồi sao?

Cố Lan San do dự nên thu lại lời vừa nói của mình hay không.

Đáy lòng cô đấu tranh lúc lâu nhưng vẫn cắn chặt răng lựa chọn im lặng, chờ Thịnh Thế sẽ nói ra câu gì đó.

Nếu như anh không muốn từ nay về sau hai bên không gặp gỡ, anh sẽ mở miệng giải thích cho cô nghe.

Đêm hôm đó anh thiếu cô một lời giải thích, tờ chi phiếu này anh cũng thiếu cô một lời giải thích.

Hai người đều cao ngạo bướng bỉnh, đáy lòng hai người đều có suy đoán nhỏ, tính toán nhỏ, suy nghĩ nhỏ của mình.

Cho nên hai người cứ im lặng như vậy.

Thời gian tích tắc dần trôi qua, cũng không biết cuối cùng qua bao lâu rồi, Cố Lan San cảm giác toàn thân mình lạnh ngắt, còn Thịnh Thế đứng trước mặt cô vẫn không chút phản ứng như cũ.

Dưới ánh đèn lờ mờ sắc mặt Thịnh Thế có vẻ mơ hồ.

Cố Lan San đứng trước mặt anh, không đoán ra cảm xúc trong lòng anh, tiếp theo đáy lòng cô càng nặng trĩu.

Rất lâu sau Cố Lan San mới khẽ mấp máy, cô muốn nở nụ cười nhưng làm thế nào khóe môi cô cũng không cong lên được, cô bình tĩnh nhìn anh, giọng rất nhỏ, cố gắng giữ điềm tĩnh không dao động để anh không cách nào hiểu được sự bi thương và kiên quyết của cô: “Nhị Thập, em về nhé.”

Trong ngực Thịnh Thế lạnh như băng, thân thể anh hơi chấn động, ánh mắt anh lập tức có màu sắc nhìn mặt cô, thái độ mềm mỏng trước sau như một, anh chớp mắt cuối cùng mở miệng: “Sở Sở, nếu em hi vọng sau này chúng ta không gặp mặt, như vậy anh tùy em.”

Trời mới biết anh nói ra câu “Tùy em” đáy lòng đã đấu tranh bao lâu, mất bao nhiêu dũng khí.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.