Edit: Ngọc Hân
Cố Lan San vẫn luôn cúi đầu khiến Thịnh Thế hoàn toàn không nhìn thấy rõ sắc mặt của cô.
Đáy lòng Thịnh Thế đoán bừa, thần kinh của anh cũng căng thẳng rất lo lắng.
Qua một lúc lâu cuối cùng Cố Lan San ngẩng đầu lên, tròng mắt trắng đen rõ nét phủ một tầng sương mù.
Bộ dạng như muốn khóc.
Cô nhìn anh nói: “Nhị Thập, em không thiếu tiền.”
Cô thật sự không thiếu tiền, một mình cô, cô có công việc, tiền lương đủ cô chi tiêu, cô không thiếu tiền.
Thịnh Thế vô duyên vô cớ nhét một tờ chi phiếu vào túi xách của cô như vậy, là vì sao đây?
Vì bồi thường đêm mấy ngày trước ư?
Cố Lan San nắm chặt tay, ánh mắt cô nhìn Thịnh Thế rõ ràng rất không muốn để mình khóc, nhưng làm thế nào cô cũng không nhịn được, cảm giác mắt đầy nước càng lúc càng trào dâng, cô hung hăng hít hít mũi, cố gắng thu nước mắt mình chảy ngược về, không để mình khóc nghẹn: “Nhị Thập, anh làm như vậy chỉ khiến em cảm thấy mình vô cùng khó chịu.”
Thịnh Thế mấp máy môi, “Sở Sở, em hiểu lầm anh rồi, không phải anh có ý đó.”
“Nhị Thập, không cần biết anh có ý gì, sau này đừng nên làm như thế nữa.” Cố Lan San hạ mí mắt, khóe mắt có nước chảy ra.
Ý của anh thật ra cô hiểu, cô mấp máy môi cảm thấy đáy lòng khó chịu, có chút tức giận khiến mình không thở nổi.
Trước khi kết hôn cô cũng dựa vào lên giường với anh kiếm tiền cứu em trai, khi đó cô hơi khổ sở nhưng không cảm thấy mình vô cùng đê tiện giống như bây giờ.
Cố Lan San càng nghĩ trong lòng càng cảm thấy khổ sở, nước mắt lộp bộp rơi xuống.
Thịnh Thế nhìn một giọt lại một giọt nước trên mặt đất, đáy lòng lập tức vặn vẹo, đau đớn khiến anh không làm chủ được tinh thần.
Nhất thời anh có cảm giác xấu hổ, anh có rất nhiều cách để cô có cuộc sống êm ấm, nhưng tại sao hết lần này đến lần khác anh lại dùng cách đưa cho cô một tờ chi phiếu.
Anh thấy bộ dạng cô dùng nước lạnh giặt quần áo, dùng lò than nấu cơm, thật sự đáy lòng khó chịu muốn chết, sau đó trong đầu đưa ra quyết định. Truyện chỉ đăng bên trang khác là ăn cắp.
Lần này dường như anh nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch.
Bình thường anh rất nhanh mồm nhanh miệng, nhưng bây giờ nhìn nước mắt của cô anh không thể nào nói nên lời, vẻ mặt anh có mấy phần hốt hoảng, mất hết sức lực hồi lâu cũng chỉ ấp úng gọi tên cô: “Sở Sở….”
Thịnh Thế không biết mình phải nói thế nào tiếp nữa, anh biết rõ cô để ý nhất là điều gì, thế nhưng hết lần này đến lần khác anh lại lại giẫm lên điều kiêng kỵ của cô, song nếu thật sự để anh trơ mắt nhìn cô chịu khổ như vậy thì sao anh có thể chịu đựng được?
Cô hoàn toàn không biết khi anh chứng kiến hình ảnh như vậy, anh hận không thể lao vào thay thế cô.
Anh cũng đã bắt đầu hối hận, hối hận lúc đầu mình ly hôn với cô, đáng lẽ phải cho cô đầy đủ phí sinh hoạt.
Cố Lan San nghe anh gọi tên mình, lúc này hung hăng cắn môi dưới, nhịn lúc lâu mới mạnh mẽ ép nước mắt chảy ngược về, sau đó mở mắt nhìn mặt Thịnh Thế. Nhìn lúc lâu cô mới dời tầm mắt cánh môi mấp máy một hồi, cô nhẹ giọng mở miệng nói: “Nhị Thập, chúng ta đã ly hôn, sau này cố gắng đừng gặp lại.”