Editor: lonbia
Hàn Thành Trì dựa vào ghế ngồi, chưa từng mở ra những thứ bản sao kia, cũng không nói gì.
Bà Cố ngồi ở một bên, quan sát tỉ mỉ Hàn Thành Trì thật lâu, nhưng mà người đàn ông đó dáng vẻ lạnh nhạt không để lộ một chút cảm xúc nào ra, làm cho người khác khó mà đoán để hiểu rõ được trong lòng anh ta tới cùng là suy nghĩ cái gì.
Toàn bộ trong phòng hợp, trong nháy mắt ngưng trệ.
Thật lâu sau, bà Cố cân nhắc một phen, tiếp tục mở miệng nói: “Đứa bé là vô tội, nó không nên khi đến với thế giới này, liền mang theo việc hai gia đình đấu nhau, tôi hôm nay tới đây, quả thật là biến chiến tranh thành tơ lụa (dùng biện pháp hòa bình để giải quyết tranh chấp), nếu cậu bằng lòng, tôi hi vọng cậu có thể nể tình đứa bé, cưới Ân Ân, như vậy tương lại cả sự nghiệp nhà họ Cố đề là của cậu.”
Bà đang đánh cuộc, đánh cuộc Hàn Thành Trì quan tâm Cố Ân Ân.
Huống chi, hiện tại trong bụng Cố Ân Ân còn có cốt nhục của anh ta.
Hiện tại Hàn Thành Trì, đã không còn là người đàn ông quý tộc nghèo túng, anh ta giàu sang khuynh thành, không kém hơn Lộ Nhất Phàm, lúc trước bà tính sai kế hoạch, không ngờ tới một ngày kia Hàn Thành Trì lại thăng quan tiến chức nhanh như vậy, nhưng mà không tồi, không tồi, Cố Ân Ân không chịu thua kém, có con của anh ta, có được yêu thương của anh.
“Hiện tại, tôi cũng không cần cậu cho tôi câu trả lời, qua vài ngày nữa là đại hội cổ đông nhà họ Cố, cho đến lúc đó, cậu có thể trực tiếp tuyên bố quyết định của cậu.”
Bà - Cố phu nhân dù sao cũng là người thông minh, nói đến giờ phút này, thì biết rõ mình rốt cuộc cũng không cần nhiều lời, bà cầm lấy túi của mình, đứng lên, xoay người đi ra khỏi phòng họp.
Hàn Thành Trì vẫn như cũ duy trì dáng vẻ vừa rồi, ngồi ở chỗ kia, không nhúc nhích.
Anh ta nghe thấy tiếng giày cao gót nhịp nhàng đang rời đi của bà Cố, nghe thấy tiếng cửa phòng họp nhẹ nhàng đóng lại, ánh mắt anh ta hới lóe lên, sau đó ngẩng đầu, phát hiện trong phòng họp không còn một bóng người.
Bên trong yên lặng đến đáng sợ.
Chỉ có tiếng máy điều hòa chính giữa đang thổi gió xuống từ từ.
Thế giới ngoài cửa sổ là màu xám trắng, mây, bầu trời, mặt trời, ngây ngốc không phân biệt rõ ràng, thời tiết với trận bão cát thật sự là cực kỳ tồi tệ.
Hàn Thành Trì nhìn bầu trơi bên ngoài, cảm thấy có chút miệng đắng lưỡi khô, thậm chí hiện ra chút đắng, anh ta theo thói quen móc một điếu thuốc từ trong áo khoác ra, hút từ từ, nhưng mà lại phát hiện ra miệng mình lại càng đắng thêm.
Cố Ân Ân mang thai rồi.
Hàn Thành Trì hút thuốc, ánh mắt mờ mịt nghĩ, Cố Ân Ân như thế nào lại mang thai rồi?
Kế hoạch báo thù của anh ta, mắt thấy gần như thắng lợi, ông trời như thế nào thì xuất hiện một đứa bé?
Hàn Thành Trì nghĩ tới nghĩ lui, trong lòng cảm thấy cực kỳ tốt cười, sau đó anh ta thực sự câu môi, trầm thấp khẽ cười.
Cười cười, Hàn Thành Trì có chút muốn khóc, anh ta ngẩng đầu, nhắm mắt lại, hung hăng mà hít một hơi khói, không biết nguyên nhân có phải hay không dùng lực quá mạnh, lập tức bị sặc khói trong cổ họng, bị nghẹn ho khan không ngừng.
Thật lâu sau, anh ta mới dần dần bình tĩnh lại, anh ta vẫn nhắm mắt lại như cũ, chẳng qua là hai giọt lệ treo trên khóe mắt, ngọn đèn trong phòng họp chiếu xuống, có vẻ đặc biệt óng ánh trong suốt.
Đứa bé a... Anh ta vốn dĩ có một đứa bé... Bị bà Cố vì giàu sang, hãm hại thiết kế xảy mất.
Anh ta từng một lần tưởng tượng, đứa bé Cố Ân Ân bị xảy kia, cuối cùng là con trai hay con gái, thậm chí sau khi anh ta có tiền, trả tiền mua cho đứa bé kia một ngôi mộ, anh ta lấy một cái tên, gọi là Hàn Niệm Ân, bất luận là nam hay nữ, đều có thể dùng tên này.