Edit: Nhật Dương
Vừa đến công ty, Hàn Thành Trì đã nhìn thấy thư ký của mình đi lên đón, trong tay ôm tài liệu, miệng lại nói chuyện không liên quan đến công việc: “Hàn tổng, ngài đã trở lại? Có một quý bà bây giờ đang trong phòng họp, nói là có chuyện tìm ngài.”
Hàn Thành Trì gật đầu, cũng không hỏi là ai, nhận lấy tài liệu thư ký đưa tới, cầm bút, vừa đi tới phòng họp vừa phân phó thư ký của mình: “Nói với quản lý các bộ phận, nửa tiếng sau, tập hợp ở phòng họp.”
“Dạ, Hàn tổng.”
Thư ký đáp lời, sau đó đứng ngoài cửa phòng họp không có đi theo Hàn Thành Trì.
Hàn Thành Trì giơ tay lên vẫy vẫy, ý bảo thư ký đi xuống, chính anh lại đưa tay đẩy cửa phòng họp.
Anh nhìn thấy người ngồi bên trong, mắt khẽ lóe lên, sau đó thản nhiên đi vào. Lqđ/
Bà Cố nghe thấy tiếng đẩy cửa liền quay đầu lại, thấy Hàn Thành Trì, bà ta chậm rãi đứng lên, nở nụ cười với Hàn Thành Trì.
Hàn Thành Trì lạnh nhạt đi tới trước mặt bà Cố, kéo ghế ngồi xuống, giọng điệu lành lạnh: “Bà Cố, xin hỏi, bà tìm tôi có chuyện gì?”
Bà Cố không nghĩ Hàn Thành Trì đối với khuôn mặt tươi cười của bà ta vậy mà không cho bà ta chút mặt mũi, bà ta lập tức ngượng ngùng thu lại nụ cười trên mặt, sau đó ngồi xuống nhìn Hàn Thành Trì một lúc, bắt đầu hỏi vòng vo: “Ngày tám tháng giêng cậu và Ân Ân ở chung một chỗ phải không?”
Hàn Thành Trì nhíu mày cũng không trả lời bà Cố.
Bà Cố đợi một lúc, phát hiện người đàn ông không có ý muốn mở miệng nói chuyện, bà ta nghĩ nghĩ, nói tiếp: “Cậu và Ân Ân đã làm chuyện gì, tôi đều đã biết.”
Lúc bà Cố nói những lời này, mặt không đỏ hơi thở cũng không gấp, không chút ngượng ngùng: “Chuyện lúc đầu, xác thực là tôi không đúng, tôi đã làm quá mức, nhưng tôi hi vọng, cậu có thể nể tình Ân Ân, bỏ qua cho nhà họ Cố chúng tôi, không cần thu mua cổ phiếu của nhà họ Cố.”
Hàn Thành Trì nghe nói như thế, ngược lại cong môi cười lạnh, rốt cuộc anh nâng tầm mắt nhìn thẳng vào mắt bà Cố, trong mắt anh lạnh như băng không có một chút tình cảm: “Bà Cố, bà đúng là biết nói giỡn. . . . . .” Hàn Thành Trì bật cười, sau đó mở miệng, giọng điệu kiên quyết không có bất kỳ chỗ thương lượng: “Để tôi bỏ qua cho nhà họ Cố là chuyện hoàn toàn không có khả năng!”
Một người đàn ông đã từng dịu dàng, lúc này lại quyết tuyệt như vậy khiến bà Cố lập tức sững sờ, thậm chí trong lòng nổi lên chút sợ hãi, nhưng bà ta vẫn cố nén nỗi sợ hãi trong lòng, lấy một xấp văn kiện photo từ trong túi của mình đưa cho Hàn Thành Trì: “Tôi biết rõ tôi đang nói gì, cậu sẽ không bỏ qua nhà họ Cố nhưng lần này tôi tìm tới cậu, cũng không đơn thuần là vì nhà họ Cố mà còn vì con của cậu.”
Hàn Thành Trì nhíu mày không lên tiếng.
“Ân Ân có thai, bây giờ cũng đã được ba tháng rồi, đứa bé đã thành hình.”
Bà Cố cố ý đến thời điểm này mới đến tìm Hàn Thành Trì, bà ta muốn tuyệt đối không có sai sót, cho nên bà ta đợi đến lúc Cố Ân Ân qua giai đoạn nguy hiểm, bảo đảm đứa bé này hoàn toàn có thể sinh ra được mới đến