Phần tình yêu này, dưới tình huống cô không biết, đã sớm mọc rể, mọc răng, trưởng thành như một cây đại thu che cả bầu trời, nở rộ thành những đóa hoa tươi tớt.
. . .
. . .
Cuối cùng, là Sở Bằng đã chặn một chiếc taxi, đưa Cố Lan San đã đi đến mệt mỏi về nhà.
Đến dưới lầu nhà Cố Lan San, Sở Bằng bảo bác tài taxi chờ một chút, ông liền xuống xe theo Cố Lan San, đưa Cố Lan San vào nhà.
Lúc này đêm khuya yên tĩnh, gió Bắc thổi vù vù, Cố Lan San lạnh rụt bả vai một cái, Sở Bằng tháo khăn quàng cổ của mình xuống, quấn vào cổ cho Cố Lan San.
Cố Lan San liếc mắt nhìn Sở Bằng, nói: “Cám ơn.”
Sở Bằng: “Không có gì.”
Cố Lan San không nói gì, tiếp tục đi dọc theo đường vào nhà mình.
Sở Bằng rụt một cái vào trong cổ áo, nói: “Đợi lát nữa về nhà, hãy tắm nước nóng một chút, sau đó ngủ một giấc an ổn, chuẩn bị đầy đủ, đi tìm hạnh phúc của con.”
Cố Lan San gật đầu một cái, “Dạ!” một tiếng.
Sở Bằng đưa Cố Lan San đến lầu dưới nhà cô, trước khi Cố Lan San bước vào nhà, nhìn về phía Sở Bằng không quên đặc biệt thành khẩn nói một câu: “Cám ơn.”
Sở Bằng cười, “Không sao, sau này có gì không nghĩ ra có thể tìm bác bất cứ lúc nào.”
Cố Lan San mím môi, vểnh môi: “Dạ được.”
Sở Bằng chỉ chỉ trong nhà: “Mau vào đi thôi, trời lạnh, cẩn thận bị cảm.”
Cố Lan San: “Dạ, hẹn gặp lại.”
“Ừ, hẹn gặp lại.” Sở Bằng nhíu mày một chút, còn nói: “Đừng để hạnh phúc của con đợi quá lâu.”
Cố Lan San cảm thấy những lời này giống như đã từng quen biết, suy nghĩ một chút, mới nhớ tới trên mặt đất đổ nát, Thịnh Thế chỉ còn hơi thở mong manh cũng nói với cô những lời này.
Cô nhìn về phía Sở Bằng nhẹ nhàng gật đầu một cái, xoay người đi vào trong tòa.
Sở Bằng đợi một chút, đến bóng dáng của Cố Lan San đã biến mất không thấy, ông mới quay người đi.
. . .
. . .
Cố Lan San về đến nhà, sau khi tắm nước nóng xong, leo lên giường, lật lịch ngày một chút, lúc này đã gần đến cuối năm rồi, khoảng cách đến sinh nhật của cô cũng chỉ có ba bốn ngày nữa thôi.
Ngày mai là bữa tiệc liên hoan thường niên mỗi năm một lần của công ty, Cố Lan San suy nghĩ một chút, liền đánh dấu lên ngày sinh nhật của mình.
Cô sắp bước vào tuổi hai mươi lăm rồi.
Hai mươi lăm tuổi, nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ nữa.
Con người sau khi lớn lên, chung quy sẽ phát hiện thời gian trôi qua không đủ, chỉ chớp mắt, rất nhanh cô sẽ bước vào tuổi ba mươi.
Hai mươi lăm năm trước, cô khổ sở thật xa với vui vẻ, hai mươi lăm năm sau, cô muốn để cho bản thân mình vĩnh viễn được vui vẻ.
Cho nên, cô quyết định, ở năm hai mươi lăm tuổi này, sẽ tặng cho bản thân mình một món quà sinh nhật thật đặc biệt.
Mà món quà sinh nhật đó, chính là Thịnh Thế.
Con người một khi đã quyết định chuyện gì, tâm trạng cũng sẽ tốt hơn rất nhiều.
Cố Lan San cảm thấy bản thân mình giống như đang ở trong sương mù, vùng vẫy thật lâu, bỗng nhiên xé tan màn đêm nhìn thấy ánh sáng, cho nên tình thấy mất ngủ, mơ thấy ác mộng mấy ngày, đều được trị tận gốc, buổi tối ngủ thẳng tới giữa trưa mới dậy.
Buổi tối, là bữa tiệc liên hoan mỗi năm một lần của tòa sạn SH, Cố Lan San nghĩ đến món quà sinh nhật của mình, tâm trạng vô cùng vui vẻ, cho nên cố ý đến chỗ Triệu Lỵ chọn một bộ lễ phục vô cùng xinh đẹp, tìm một thẩm mỹ viện, làm SPA toàn thân, tiện thể làm luôn một kiểu tóc tươi đẹp, trang điểm tỉ mỉ, sau đó đứng trước tấm kính toàn thân, tỉ mỉ quan sát hơn nửa ngày, phát hiện hoàn mỹ đến không hề sơ hở, mới đi đến bữa tiệc thường niên.