Editor: Cà Rốt Hồng
Buổi tiệc thường niên được tổ chức ở một hội sở tư nhân cao cấp.
Lúc Cố Lan San đến, bên trong đã hội tụ rất nhiều đồng nghiệp ở toà soạn SH, mọi người đều mặc quần áo rực rỡ mỹ lệ.
Cố Lan San vốn đã xinh đẹp, hôm nay trải qua cố ý ăn mặc trang điểm, cho nên lúc vào bàn, thoáng chốc gây nên một chấn động nhỏ ở toàn trường, dẫn đến vô số người đưa tầm mắt đến trên người của cô.
Cố Lan San rất ít tham gia tiệc rượu như vậy, thấy nhiều người nhìn chăm chú vào mình như thế, cô hơi lúng túng, nhưng mà vẫn rất nhanh điều chỉnh cảm xúc thật tốt, tự nhiên thoải mái đi vào.
“Chị Cố.” Diệp Tư mặc một bộ lễ phục màu xanh lá, bưng hai ly rượu, đi tới trước mặt Cố Lan San, đưa cho cô một ly rượu đỏ, quan sát Cố Lan San từ trên xuống dưới một chút, thán phục nói: “Chị Cố, tối hôm nay chị thật kinh diễm, chị xem tất cả mọi người đang nhìn chị kìa!”
Cố Lan San nhận lấy ly rượu, nhíu mi cười một tiếng, cụng ly với Diệp Tư, liền uống một hơi cạn sạch ly rượu.
Sau đó, có đồng nghiệp lục tục đi lên phía trước chào hỏi với Cố Lan San, bình thường đồng nghiệp nam thấy Cố Lan San đều có vẻ ôn văn lễ độ.
Tửu lượng của Cố Lan San không tốt lắm, cho nên cũng chỉ khẽ nhấp một hớp, nhưng sau khi liên tục uống hai ly, cô đã muốn tìm một góc trốn đi.
Nhưng vào lúc này, lối vào có một trận ồn ào.
“Oa. . . . . . Là tổng giám đốc Hàn thị, hôm nay vậy mà cũng tới tham gia.”
Tổng giám đốc Hàn thị?
Cố Lan San nhíu mày, liền theo mọi người quay đầu nhìn qua.
Cô nhìn thấy Hàn Thành Trì tuấn tú lịch sự, mặc một bộ tây trang màu xanh đen, áo mũ chỉnh tề đang bắt tay với lão tổng tòa soạn SH, người phụ nữ xinh đẹp đứng bên cạnh anh, rất là quen thuộc.
“Lúc trước xem qua phỏng vấn của anh ta, biết bộ dạng của anh ta rất đẹp trai, thật không ngờ hôm nay nhìn thấy người thật, ngược lại cảm thấy càng đẹp trai hơn.”
“Đúng vậy á, nhưng mà người phụ nữ đứng bên cạnh anh ta là ai vậy, thoạt nhìn rất là quen mắt.”
“Hình như là. . . . . . Tô Kiều Kiều phải không?”
“Tô Kiều Kiều? Lúc trước không biết vì chuyện gì, bị bắt vào Cục Công An, sau khi đi ra, không phải là bị tập đoàn Bắc Dương phong sát sao?”
“Đúng rồi, cô ta làm thế nào lại ở cùng một chỗ với Hàn Thành Trì vậy ?”
“Không phải Hàn Thành Trì có vị hôn thê sao?”
“Xuỵt. . . . . . .”
. . . . . .
Cố Lan San nghe chung quanh không ngừng truyền tới tiếng thảo luận, đầu cô có chút không biết biến chuyển, chẳng qua cô chỉ đi một chuyến đến khu vực gặp nạn, sau khi trở về, thế nào lại có nhiều chuyện cô không biết như vậy?
Cô mới vừa tính quay đầu lại hỏi Diệp Tư, lại phát hiện các đồng nghiệp chung quanh mình đều quay đầu nhìn cô, trong ánh mắt phát sáng có chút quỷ dị.
Cố Lan San bị mọi người nhìn không hiểu ra sao, cô nhíu mày, có chút không hiểu nhìn về phía Diệp Tư.
Ai ngờ, Diệp Tư nhìn chằm chằm vào ánh mắt của cô, càng làm cho cô kinh ngạc.
Đáy mắt Diệp Tư tràn đầy lo lắng, nhìn về phía cô nói: “Chị Cố, chị không sao chớ?”
Cô có thể có chuyện gì à?
Cố Lan San hoàn toàn bị làm cho bối rối, cô không biết chuyện gì nhìn về phía Diệp Tư lắc đầu một cái, vẻ mặt vô tội trả lời: “Chị không sao á.”
Vẻ mặt Diệp Tư giật mình hoang mang, giống như là có lời gì muốn nói, nhưng cuối cùng chỉ nhìn về phía cô dùng giọng điệu an ủi mở miệng nói: “Chị Cố, chị đừng quá khổ sở.”
Cô khổ sở cái gì á!